Sắc mặt bé gái rất yếu ớt, kiểu nhợt nhạt của người lâu ngày không tiếp xúc với ánh nắng. Mái tóc khô vàng, ánh mắt lờ đờ, tay trái cầm thìa, ăn từng miếng mà không thấy ngon miệng.
Nhìn thấy có người bước vào, cô bé giật mình co rúm lại, ánh mắt hoang mang đảo qua lại, đầu cúi gằm xuống, hai tay lập tức rời khỏi bàn, mười ngón tay đan vào nhau, đặt trước bụng.
Triệu Hướng Vãn nhìn xung quanh, không thấy ai khác.
Vân Đức Hậu không có ở đây.
Phản ứng lo sợ của bé gái khiến Lôi Lăng cảm thấy đau lòng, anh ấy cố gắng nở nụ cười thật dịu dàng: “Khiết Khiết, cháu đang ăn cơm à? Chú là chú Lôi của cháu đây.”
Vân Khiết không trả lời, cúi đầu im lặng.
Lôi Lăng từ từ tiến lại gần, nhìn vào khay thức ăn, cố tìm chuyện để nói: “Hôm nay cháu ăn gì đấy? A, có cà rốt, cải thảo, còn có thịt viên nữa...”
Nhưng khi Lôi Lăng tiến đến gần hơn, Vân Khiết đột nhiên thở gấp.
Phản ứng của Vân Khiết khác với tất cả mọi người.
Cô bé không đột nhiên bùng nổ phản ứng, mà chỉ cố gắng thu hẹp diện tích tiếp xúc của mình lại.
Vân Khiết vừa thở hổn hển, vừa nhanh chóng đặt muỗng cơm lại vào đĩa thức ăn, cả người nhẹ nhàng, nhanh nhẹn thu mình lại. Hai chân co lại trước ngực, hai tay nắm chặt lại, đầu cúi xuống, cằm đặt trên đầu gối, giống như một chú mèo nhỏ bị hoảng sợ, cả người co lại thành một khối, không muốn người khác phát hiện ra mình.
Đĩa thức ăn đặt trên bàn vẫn không có gì thay đổi, nước canh cũng không b.ắ.n ra ngoài, nhưng Vân Khiết đã hoàn toàn tiến vào trạng thái tự phòng vệ, tự cô lập mình.
Vành mắt Lôi Lăng đỏ lên, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, nhẹ giọng nói: “Khiết Khiết, là chú đây, chú Lôi của cháu đây mà.”
Nhưng Vân Khiết bịt tai lại không nghe, đôi vai nhỏ khẽ động đậy.
Mặc dù hiện giờ cô bé đang ngồi trên giường bệnh, nhưng dường như linh hồn đã rời khỏi thế giới này.
Lần đầu tiên nhìn thấy một cô bé chín tuổi kháng cự tiếp xúc với người khác như vậy, cũng không nói rõ được cảm giác trong lòng. Chu Như Lan tiến về trước một bước, kéo Lôi Lăng trở về, nhẹ giọng nói: “Có thế cô bé sợ có người đến gần mình đấy, anh đừng đến quá gần cô bé như vậy.”
Chu Phi Bằng và Chúc Khang cũng không dám thở mạnh, sợ sẽ quấy rầy đến cô bé đáng thương này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1077-tieng-long-cua-van-khiet.html.]
Nhưng đúng lúc này, Triệu Hướng Vãn lại tiến về trước một bước.
Cô không nghe thấy tiếng lòng của Vân Khiết.
Từ trước đến giờ chưa từng có tình huống như thế xảy ra, phải biết rằng, Vân Khiết chỉ mới có chín tuổi, đang là độ tuổi đơn thuần, ngây thơ nhất, không thể nào có chuyện đạt đến mức có thể che giấu được suy nghĩ trong lòng mình.
Vậy nên Triệu Hướng Vãn tiến về trước thêm nửa bước nữa để thăm dò.
Một hình ảnh đột nhiên xẹt qua trong đầu cô.
Triệu Hướng Vãn không nghe thấy, nhưng cô lại có thể “nhìn thấy” thông qua ánh mắt của Vân Khiết!
Trong căn phòng u ám, ẩm ướt, trước mặt là chén cơm bằng thép không gỉ, trong chén cơm có hai viên thịt đang tỏa ra một mùi tanh m.á.u rất nồng.
Tiếng nói của một người đàn ông u ám vang lên: “Ăn đi, không phải mày đói rồi sao? Mau ăn viên thịt trong bát đi!”
“Cạch… Cạch…” Hai hàm răng bắt đầu va vào nhau.
Tiếng nói của người đàn ông vẫn tiếp tục: “Nếu mày không nghe lời, vậy thì tao sẽ băm nát mày ra làm thành thịt viên. Mày vốn là m.á.u thịt của tao, vậy nên trả lại xương thịt cho tao cũng là điều nên làm thôi.”
Bởi vì cô bé liều mạng lắc đầu, hình ảnh bắt đầu đung đưa.
Người đàn ông cười lạnh: “Cho dù có thế nào đi nữa mày đừng nghĩ tới việc ra ngoài nói cho những người kia nghe, chẳng ai tin lời mày đâu. Mày kén ăn như thế, dáng vẻ gầy nhom như vậy còn chẳng chịu ăn thịt, tao ép mày ăn thịt thì sai sao?”
Một bàn tay nhỏ nhắn vươn ra, gắp viên thịt bỏ vào miệng.
Một mùi hương rất kỳ quái, thịt vẫn chưa được nấu chín, cô bé vừa nhai vừa cảm thấy lạnh sống lưng, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống.
“Hu hu…”
Sau khi miễn cưỡng nuốt xuống, cô bé bắt đầu có cảm giác muốn ói, muốn phun hết tất cả ra ngoài.
Tiếng nói trầm thấp, u ám của người đàn ông lại vang lên: “Không được nôn! Đây chính là thành quả tao đã vất vả làm suốt một đêm, nếu mày nôn ra vậy thì uổng phí sức lao động của tao rồi. Mau nhặt lên ăn tiếp cho tao.”
Triệu Hướng Vãn biết, đây chính là hình ảnh trong trí nhớ của Vân Khiết.
Sở dĩ cô bé kén ăn, không chịu ăn thịt viên là bởi vì Vân Đức Hậu đã dùng cách “cưỡng chế” ép buộc cô bé phải ăn. Đối với một cô bé còn nhỏ tuổi, chưa biết gì như Vân Khiết, với lời uy h.i.ế.p của người cha, nếu cô bé không ăn sẽ bị băm nát ra làm thành thịt viên, bên cạnh đó thịt viên mà Vân Đức Hậu làm ra chẳng có mùi thơm, mà trái lại mùi tanh m.á.u rất nồng, cô bé ăn một lần đều sẽ cảm thấy buồn nôn.