Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 1078: Cháu Sợ Bóng Tối, Sợ Lạnh, Sợ Ăn Thịt Viên, Cũng Sợ Cha Cháu Mắng Cháu Nữa

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:39:52
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cho dù là thế, Vân Đức Hậu vẫn ép cô bé phải ăn tiếp.

Triệu Hướng Vãn siết chặt nắm tay, cắn chặt răng, cố gắng kiềm chế để không bộc phát sự tức giận trong lòng mình.

Đáng ghét!

Lại còn ngược đãi một đứa bé như thế!

Vân Khiết đã có chướng ngại tâm lý vô cùng rõ ràng, sao còn có thể để cô bé tiếp tục ở cùng Vân Đức Hậu, người ngày ngày ngược đãi cô bé chứ?

Những gì mà Triệu Hướng Vãn đang nhìn thấy lúc này, có lẽ chính là một dạng “hiện tượng hồi tưởng”.

Sau khi con người phải chịu đựng những tổn thương tinh thần bất thường, những cảnh tượng gây tổn thương đó sẽ không ngừng hiện lên trong tâm trí, đó chính là “hiện tượng hồi tưởng”.

Những người khác không thể nhìn thấy, nhưng Triệu Hướng Vãn có thể “nhìn thấy” được.

Bởi vì sống chung với Quý Chiêu một thời gian dài, đối với những người có xu hướng mắc chứng tự kỷ, mặc dù Triệu Hướng Vãn không nghe được tiếng lòng của người đó, nhưng cô có thể nhìn thấy những hình ảnh mà đối phương đang nghĩ trong đầu.

Điều này có thể hiểu là bản nâng cấp của thuật đọc suy nghĩ.

Đối với Vân Khiết mà nói, thịt viên chính là lời nhắc nhở cho vết thương của cô bé.

Thế nhưng, ban nãy trong đĩa thức ăn của cô bé không chỉ có thịt viên, mà trong lúc nói chuyện Lôi Lăng cũng nhắc tới hai chữ thịt viên này.

Vân Khiết cuộn tròn người lại, bất động không nói lời nào, đây chính là triệu chứng của chướng ngại tâm lý thứ hai: Né tránh.

Cô bé đang cố gắng né tránh những cảnh tượng, nhân vật cũng như hoạt động có liên quan đến vết thương của mình.

Cuối cùng Triệu Hướng Vãn cũng hiểu được câu nói kia của Lôi Lăng: “Nếu như mọi người nhìn thấy cô bé, mọi người sẽ hiểu được tâm trạng của tôi ngay.”

Vào giờ phút này, trong lòng Triệu Hướng Vãn tràn ngập cảm giác căm phẫn đối với Vân Đức Hậu, cũng cảm thấy thương tiếc cho Vân Khiết.

Bị ngược đãi tinh thần quanh năm suốt tháng, khiến Vân Khiết bị mắc bệnh tâm lý vô cùng nghiêm trọng.

Nếu như còn không can thiệp, e rằng tương lai Vân Khiết sẽ trở thành một người tàn phế, vô dụng, hoặc cũng có thể là… Tội phạm.

Triệu Hướng Vãn giơ tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy đĩa thức ăn từ trên bàn nhỏ.

Đĩa thức ăn vừa được chuyển đi, cơ thể run rẩy của Vân Khiết dần có chuyển biến tốt.

Triệu Hướng Vãn nhẹ giọng nói: “Món nào cháu không thích ăn, vậy thì chúng ta sẽ không ăn.”

Nói xong, cô cầm lấy muỗng cơm, vứt món thịt viên trong khay vào thùng rác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1078-chau-so-bong-toi-so-lanh-so-an-thit-vien-cung-so-cha-chau-mang-chau-nua.html.]

“Bộp! Bộp!”

Tiếng mấy viên thịt bị quăng vào thùng rác vang lên, đầu Vân Khiết cũng khẽ giật giật.

Lúc này trông Vân Khiết hệt như một con sóc nhỏ, cô bé nghiêng đầu một cái, ánh mắt lặng lẽ nhìn chằm chằm thùng rác, dường như đang muốn kiểm chứng xem mấy viên thịt kia có được ném vào thùng rác thật hay chưa.

Triệu Hướng Vãn liếc mắt nhìn vào đĩa thức ăn.

Sau khi vứt thịt viên đi, trong đĩa chỉ còn lại cải thảo, cà rốt hầm khoai tây, trứng hấp, vẫn đầy đủ dinh dưỡng.

Triệu Hướng Vãn đặt đĩa thức ăn xuống chiếc bàn nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng: “Được rồi, chỉ còn lại đồ cháu thích thôi, mau ăn đi.”

Tiếng nói của Triệu Hướng Vãn tựa như nước suối trong vắt, có một sức quyến rũ rất đặc biệt, khiến người khác cảm thấy yên bình, tỉnh táo.

Vân Khiết nghe thấy lời của Triệu Hướng Vãn, chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Triệu Hướng Vãn.

[Không ăn thịt viên.]

Triệu Hướng Vãn gật đầu, trong ánh mắt lộ vẻ dịu dàng, kiên định: “Được, không ăn.”

Hai mắt Vân Khiết sáng lên.

[Cô nghe được suy nghĩ trong lòng cháu sao?]

Triệu Hướng Vãn từ từ đến gần, mỉm cười nói: “Đúng, cô biết.”

Lần đầu tiên gặp được một người, mình không cần mở miệng cũng biết được trong lòng mình đang nghĩ gì, cảm giác tin tưởng mà Vân Khiết dành cho Triệu Hướng Vãn cũng dần dần dâng lên từ tận đáy lòng, trong mắt cô bé ngấn nước.

[Cháu sợ.]

Triệu Hướng Vãn đưa tay ra, đẩy đĩa thức ăn tới trước mặt cô bé: “Cháu không cần sợ, cô sẽ bảo vệ cháu.”

Nước mắt của Vân Khiết bắt đầu rơi xuống, từng giọt, từng giọt.

[Cháu sợ bóng tối, sợ lạnh, sợ ăn thịt viên, cũng sợ cha cháu mắng cháu nữa.”

Triệu Hướng Vãn dịu dàng vỗ về cô bé: “Cháu ăn cơm trước đi, sau khi ăn no cháu sẽ trở nên mạnh mẽ, không sợ gì cả.”

Thật ra Vân Khiết là một đứa bé vô cùng ngoan ngoãn, hiểu chuyện, dường như cô bé rất quen thuộc với việc “tuân theo”, cô bé cũng không làm trái với yêu cầu của Triệu Hướng vãn, từ từ ngồi thẳng người dậy, hai tay đặt lên bàn nhỏ, cầm lấy muỗng cơm bắt đầu ăn.

Trứng gà hấp ăn cùng với cơm, hơn nữa còn có cải thảo và cà rốt hầm khoai tây, mặc dù Vân Khiết ăn không nhanh, nhưng có thể nhìn ra cô bé là một đứa trẻ được giáo dục rất tốt, tư thế ngay ngắn, nhai kỹ nuốt chậm, gần như không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Lôi Lăng ngồi bên cạnh nhìn, hai mắt trợn to.

[Quả đúng là Triệu Hướng Vãn! Cô ấy vừa xuất hiện, Khiết Khiết cũng không tiếp tục kháng cự lại sự tiếp xúc của mọi người nữa. Lần đầu tiên nhìn thấy Khiết Khiết ăn cơm với dáng vẻ nhẹ nhàng, thoải mái như vậy, mời Triệu Hướng Vãn tới đúng là quyết định đúng đắn.]

Loading...