Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 1079: Tinh Thần Cảnh Giác Cao Độ

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:39:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy người cảnh sát cứ thế yên lặng đứng chờ ở cuối giường bệnh, chờ Vân Khiết ăn cơm.

“Cảnh sát Lôi, sao anh lại tới đây?”

Lúc này, một tiếng nói đột nhiên truyền tới từ phía cửa sau.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, tốc độ nói chuyện có hơi chậm, phát ra vẻ u ám lạnh lùng, đó cũng chính là tiếng nói mà ban nãy Triệu Hướng Vãn nghe thấy từ trong đầu Vân Khiết.

Triệu Hướng Vãn nhanh chóng quay đầu, đưa mắt nhìn theo tiếng nói.

Trước cửa phòng bệnh, một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, trong tay đang xách một bình thủy nhựa màu đỏ, một tay khác đang cầm hộp cơm hình vuông bằng nhôm.

Người đàn ông đó đeo một cặp kính gọng tròn, mặc một chiếc áo khoác bông dày màu xanh đen, mái tóc có hơi dài, đang rối tùng lòa xòa trước trán, che chắn hết đôi lông mày của hắn ta.

Gò má của hắn ta vừa cao vừa gầy, râu ria xồm xoàm, trong mắt hằn lên mấy tơ máu, dường như đã mấy ngày rồi không được nghỉ ngơi tốt.

Người này chắc hẳn là Vân Đức Hậu.

Lôi Lăng sải bước đi tới, đứng chắn trước mặt Vân Đức Hậu, tức giận nói: “Vân Đức Hậu, rốt cuộc anh chăm sóc con gái thế nào vậy? Cô bé chẳng khác gì một con mèo nhỏ không dám gặp ai, vừa nhìn thấy người lạ là bắt đầu cảm thấy căng thẳng.”

Vân Đức Hậu bỉu môi, vẻ mặt tràn đầy khinh thường: “Khiết Khiết nhát gan, với gương mặt hung dữ đó của anh, con bé thấy nên sợ thôi. Bình thường lúc ở chung với tôi vẫn luôn rất tốt, nào có căng thẳng gì?”

Nói xong, Vân Đức Hậu liếc mắt nhìn Vân Khiết đang ngoan ngoãn ăn cơm trên giường bệnh: “Đúng không, Khiết Khiết?”

Nghe thấy giọng nói của cha mình, Vân Khiết lập tức buông muỗng cơm trong tay, tiếng nói run rẩy, trả lời: “Đúng rồi ạ, cha.”

Vân Đức Hậu tiến đến gần, đặt bình thủy đựng nước sôi ở chiếc tủ đặt cạnh giường bệnh, nghiêng đầu thấy trong đĩa không còn thịt viên nữa, trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc: “Hôm nay Khiết Khiết ngoan thật đấy, ăn hết thịt viên rồi nhỉ.”

Vân Khiết không dám nhúc nhích, cũng không dám lên tiếng.

Mí mắt cô bé chớp một cái, căng thẳng nhìn Triệu Hướng Vãn.

Triệu Hướng Vãn biết cô bé đang căng thẳng vì điều gì, thế là tiến lên trước một bước, đứng che thùng rác lại.

Vân Khiết lặng lẽ thở ra một hơi.

Nhìn thấy mấy cảnh sát đột nhiên xuất hiện trong phòng bệnh, Vân Đức Hậu cũng không nói gì, chỉ quan tâm nhìn con gái: “Thế mới đúng là con gái ngoan của cha chứ.”

Lôi Lăng hừ lạnh một tiếng.

[Đáng ghét, lại tiếp tục biểu diễn.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1079-tinh-than-canh-giac-cao-do.html.]

[Có cách gì để vạch trần bộ mặt thật của tên này không nhỉ?]

Triệu Hướng Vãn có thể quan sát được, lúc này cổ của Vân Khiết cứng đờ, lưng thẳng tắp, hai bàn tay đang đặt bên cạnh khay cơm siết chặt thành nắm đấm, cả người cũng tiến vào trạng thái căng thẳng cực độ.

Đây chính là triệu chứng thứ ba của chướng ngại tâm lý: Tinh thần cảnh giác cao độ.

Căng thẳng, không ngủ được, dễ bị giật mình, đây đều là biểu hiện của việc đề cao cảnh giác.

Rốt cuộc Vân Khiết đã chịu đựng những tổn thương tâm lý bất thường gì, mà lại khiến cô bé xuất hiện một loạt phản ứng tâm lý như thế?

Bởi vì bị ép ăn thịt viên vừa khó ăn, vừa có mùi tanh m.á.u kia?

Bởi vì bị ngược đãi, và khống chế tinh thần suốt một thời gian dài?

Phải biết rõ nguyên nhân gây bệnh, vậy thì bệnh của Vân Khiết mới có thể chữa trị tận gốc được.

Bây giờ Triệu Hướng Vãn vô cùng hiểu được những suy nghĩ trong lòng Lôi Lăng… Vân Đức Hậu không phải người tốt.

Nào có một người cha bình thường nào lại đối xử với con gái của mình như thế chứ?

Trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, hoàn toàn là nhân cách biểu diễn.

Triệu Hướng Vãn đưa mắt nhìn Vân Đức Hậu: “Cha của Vân Khiết.”

Hiển nhiên Vân Đức Hậu không thích được gọi như thế, hắn ta nhíu mày một cái: “Cô gọi tên tôi như bình thường là được rồi.”

Trong lòng anh ta có một bãi nước bùn sền sệt, tỏa ra mùi hôi thối, không thể nghe thấy tiếng lòng của hắn ta.

Điều này nói rõ, tâm lý đề phòng của Vân Đức Hậu rất tốt, anh ta che giấu nội tâm chân thật của mình vô cùng sâu.

Thuật đọc suy nghĩ không thể phát huy tác dụng, điều này khiến Triệu Hướng Vãn cảm thấy khó khăn cũng như thử thách.

Triệu Hướng Vãn giơ thẻ cảnh sát ra trước mặt hắn ta: “Đồng chí Vân Đức Hậu, chào anh, tôi họ Triệu.”

Vân Đức Hậu cũng không quá để ý đến sự tồn tại của Triệu Hướng Vãn, tùy ý liếc sơ qua thẻ cảnh sát: “À, cảnh sát Triệu, chào cô.”

Triệu Hướng Vãn nói: “Chúng ta ra hành lang trò chuyện một chút đi, để cô bé ăn nốt bữa tối.”

Lúc này Vân Đức Hậu cũng phát hiện Vân Khiết đã ngừng ăn cơm, hắn ta có hơi mất hứng nói: “Khiết Khiết, mau ăn cơm đi. Để nhiều người như thế chờ con ăn cơm như thế, còn ra thể thống gì nữa chứ?”

Vân Khiết lập tức bắt đầu ăn cơm, chăm chú ăn từng muỗng cơm.

Chỉ là động tác của cô bé có hơi cứng ngắt, giống như một con búp bê sắt được lên giây cót đột ngột.

Loading...