Như người buồn ngủ gặp được gối, Hứa Tùng Lĩnh vui mừng đến mức không để ý vì sao chỉ có tổ trọng án được cử người mà không phải cho toàn bộ cục. Anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Bành Khang, phấn khích đến nỗi lắc mạnh: "Tuyệt quá! Tuyệt quá! Chúng tôi đang đau đầu không biết tìm gã tình nhân của Ông Bình Phương như thế nào, phó Cục trưởng Bành, ông đúng là cơn mưa đúng lúc mà!"
Bành Khang mạnh mẽ rút tay về, ho một tiếng: "À... nhưng mà đối phương có một điều kiện."
Hứa Tung Lĩnh giờ chỉ mong có được họa sĩ phác họa ngay lập tức, không hề quan tâm mà nói: "Điều kiện gì cũng được, chỉ cần người đó đồng ý đến, tôi đều chấp nhận!"
Không hiểu sao, khi nhìn thấy bộ dạng thần bí của cục trưởng Bành, Triệu Hướng Vãn có một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, cục trưởng Bành nhìn qua: "Triệu Hướng Vãn, cô sẽ chịu trách nhiệm tiếp xúc và liên lạc với họa sĩ này."
Cả phòng đồng thanh: "Triệu Hướng Vãn chịu trách nhiệm gì? Cô ấy chỉ mới đến thực tập thôi mà."
Cục trưởng Bành xua tay: "Đừng lo lắng, đừng lo lắng, không có chuyện gì xấu cả. Họa sĩ này khá đặc biệt, không có biên chế, không nhận lương, không phải làm việc tại văn phòng, yêu cầu duy nhất là muốn theo Triệu Hướng Vãn."
Hứa Tung Lĩnh cảnh giác nhìn cục trưởng Bành: "Không có biên chế, không nhận lương, mà người ta vẫn sẵn lòng làm? Trên trời không rơi bánh bao nhân thịt đâu, cục trưởng Bành, anh đừng có ham lợi nhỏ. Triệu Hướng Vãn chỉ là thực tập sinh thôi, cô ấy còn phải theo Chu Phi Bằng, Hà Minh Ngọc học từng chút một, làm sao có thời gian dẫn theo người khác?"
Cục trưởng Bành thấy anh ta lo lắng cho cô học trò Triệu Hướng Vãn này như vậy, không khỏi cười lớn: "Được rồi, được rồi, lão Hứa, cậu đừng lo. Người này cậu cũng quen mà, không phải người xấu đâu."
"Tôi quen á?" Hứa Tung Lĩnh ngơ ngác: "Ai vậy?"
Cục trưởng Bành hiếm khi tỏ ra thoải mái, chớp chớp mắt: "Cho tôi giữ bí mật chút đã, người đó đang ở trong văn phòng tôi, để tôi dẫn cậu ấy qua."
Cục trưởng Bành sải bước rời khỏi văn phòng lớn của đội trọng án số 1, tiếng bước chân của ông ấy vang lên đều đều trong hành lang.
Chu Phi Bằng than thở: "Sao cục trưởng Bành lại trở nên tinh nghịch thế này?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-109-cuc-truong-banh-vui-den-noi-khong-khep-duoc-mieng.html.]
Hà Minh Ngọc tinh tế, có quan sát tỉ mỉ, mở cửa sổ ra rồi chỉ tay ra ngoài: "Thấy chưa? Có người đã tặng cho Cục ba chiếc mô tô cảnh sát Trường Giang 750 sidecar, hai chiếc xe Jeep Bắc Kinh 212, và hai chiếc minibus Trường An đời mới nhất, tăng cường đáng kể trang bị xe cảnh sát cho Cục, nên cục trưởng Bành vui đến nỗi không khép được miệng."
Chu Phi Bằng chợt ngớ người, há miệng ra: "Đại gia nào mà giàu có vậy? Nhiều xe như vậy không hề rẻ đâu."
Hứa Tung Lĩnh bước đến bên cửa sổ, nhìn thoáng qua bãi đỗ xe, khóe miệng dần nhếch lên.
Chu Phi Bằng nhìn anh ta một cái: "Đội trưởng Hứa, sao anh lại cười?"
Hứa Tung Lĩnh lắc đầu, cười trừ.
Triệu Hướng Vãn không cười, mà nhíu mày lại.
Chu Phi Bằng chú ý đến vẻ mặt đăm chiêu của cô, hỏi dồn: "Cô nhíu mày làm gì? Có phải đã đoán ra rồi không?"
Triệu Hướng Vãn lắc đầu, thở dài.
Thấy mọi người đều có vẻ mặt "Tôi biết là ai, nhưng không nói cho anh." Chu Phi Bằng cảm thấy bức bối khó chịu, liên tục hỏi: "Này, này, này, có phải là bạn bè không thế? Sao không nói cho tôi biết?"
Nhìn thấy Chu Phi Bằng cứ vò đầu bứt tóc, đi lòng vòng trong văn phòng, mấy người còn lại đều bật cười.
Giữa tiếng cười chợt một giọng nói vang lên từ phía cửa: "Biết tôi đến mọi người vui thế à?"
Tất cả ánh mắt đều hướng về phía người mới đến.
Vóc dáng tròn trịa, khuôn mặt tươi cười, mặc áo khoác bông lụa màu đen thêu hoa văn tối màu cổ có lông cáo, chính là Quý Cẩm Mậu.
Phía sau Quý Cẩm Mậu là Quý Chiêu.
Da anh rất trắng, là kiểu trắng mịn như sứ, mượt mà và tinh tế. Dưới hàng mi cong như cánh quạ, một đôi mắt sâu như ngọc đen. Một người đàn ông đẹp trai đến mức kỳ lạ như vậy, nếu người khác không nói, thật khó để liên hệ anh với chứng tự kỷ.