Tôi không sai, người sai là người khác!
Vậy nên phản ứng như thế cũng không có vấn đề gì.
Anh ta là một tên khốn, mà đã là tên khốn thì tự khắc sẽ bị trừng phạt…
Bởi vì có những tiếng lòng dự bị này quấy nhiễu, Triệu Hướng Vãn vẫn thường khó tiếp nhận được tiếng lòng chân thật nhất của đối phương.
Muốn phá vỡ được thành luỹ này, trước tiên phải khiến tim đối phương đập mạnh, hỗn loạn.
Lúc này ánh mắt Chu Phi Bằng đang nhìn Phan Quốc Khánh khiến anh ta bắt đầu hoảng hốt, để lộ chân tướng.
Chu Phi Bằng tiếp tục hỏi một số câu hỏi chi tiết liên quan tới việc Phan Quốc Khánh và Tiền Chấn Nghiệp ở chung với nhau tối ngày 11: Hai người đã nói những gì? Ngủ ở đâu? Ai là người uống say trước? Anh đã ngủ ở phòng nào? Có thức dậy vào giữa đêm không?
Phan Quốc Khánh thành khẩn, nghiêm túc trả lời tất cả những câu hỏi này, đôi lúc có một vài chi tiết không nhớ được, anh ta cũng thành thật xin lỗi nói bản thân đã uống nhiều nên không nhớ nổi.
Những lời đối thoại này đều được ghi chép lại vô cùng cặn kẽ trong sổ tay ở hai lần hỏi trước, xem ra Phan Quốc Khánh đã chuẩn bị hết sức đầy đủ. Triệu Hướng Vãn cũng chẳng còn hứng thú để tiếp tục lắng nghe nữa, cô đứng dậy đi nhìn ngó xung quanh, đánh giá căn nhà của Phan Quốc Khánh và Ông Bình Phương.
Trong khu ký túc xá cũ kỹ của nhà máy cơ khí xây dựng tỉnh, bởi vì cấp bậc của Phan Quốc Khanh không đủ nên chỉ được phân cho một phòng đơn có diện tích khoảng hai mươi mét vuông, được chia làm hai phần bởi một tấm màn. Không gian ở gần cửa phòng đặt một chiếc ghế sô pha, một bàn uống trà nhỏ, bàn ăn cơm cùng hai chiếc ghế, xem như là phòng khách kiêm phòng ăn. Còn ở phía sau tấm màn kia chắc hẳn là phòng ngủ.
Trên tường có treo một tấm ảnh cưới, trong ảnh Ông Bình Phương ăn mặc theo phong cách đơn giản, mộc mạc với hai b.í.m tóc nhỏ, nhưng gương mặt thanh tú, xinh đẹp, đứng cạnh Phan Quốc Khánh xấu xí trông cô ấy càng tỏa sáng, rạng rỡ hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-127-anh-ta-chinh-la-nguoi-co-dia-vi-thap-hen-phai-lay-long-doi-phuong.html.]
Chú ý đến ánh mắt của Triệu Hướng Vãn, Phan Quốc Khánh ân cần giới thiệu: “Bức ảnh này được chụp trước khi tôi và Ông Bình Phương đăng ký kết hôn, các đồng nghiệp trong nhà máy đều hâm mộ tôi, nói tôi cưới được vợ đẹp. Đúng thật là thế, nếu không phải hộ khẩu của Ông Bình Phương ở nông thôn, cô ấy không thể nào gả cho tôi đâu.”
Càng về sau, vẻ mặt Phan Quốc Khánh càng trở nên có hơi chán chường, giọng nói cũng trầm thấp hơn, hiển nhiên trong cuộc hôn nhân giữa một người vợ xinh đẹp và một người chồng xấu xí, anh ta chính là người có địa vị thấp hèn, phải lấy lòng đối phương.
Triệu Hướng Vãn đi thẳng vào vấn đề: “Có một cô vợ xinh đẹp như thế, anh lại không có nhà quanh năm, có thể yên tâm được sao?”
Trong một khoảnh khắc, vẻ mặt Phan Quốc Khánh có hơi co giật, cắn môi dưới một cái: “Tôi, tôi cũng không còn cách nào khác, tính chất công việc của tôi là như thế, không thể ở nhà với cô ấy được.”
[Con khốn! Con khốn! Ông đây ở ngoài nhịn ăn nhịn xài, mỗi đồng tiền kiếm ra đều cho cô ta, thế mà cũng không thể chiếm được trái tim của cô ta! Chết là đáng! Chết là đáng!]
Lúc mấy lời nguyền rủa độc ác của Phan Quốc Khánh truyền vào đầu, Triệu Hướng vãn ngước mắt lên nhìn người đàn ông có vẻ ngoài xấu xí, giả tạo này, tiếp tục truy hỏi: “Sao lại không còn cách nào khác? Tôi nghe nói ở nhà máy của các anh đã có không ít người chuyển từ vị trí nhân viên bán hàng sang các vị trí hành chính.”
“Nhân viên bán hàng có hoa hồng, kiếm được nhiều tiền.”
“Vậy thì mỗi năm có thể kiếm được khoảng bao nhiêu?”
“Có nhiều có ít, phải xem bán được bao nhiêu nữa.”
“Trung bình thì sao?”
“Mỗi năm khoảng hơn mười ngàn.”
“Anh kiếm nhiều tiền như thế, là vì điều gì?”
“Cô ấy chê điều kiện ở ký túc xá tập thể này quá tệ, muốn mua nhà ở bên ngoài.”