Triệu Hướng Vãn chỉ chỉ vào cánh cửa sổ đang đóng ở cuối hành lang lầu hai: “Có thể lẻn vào từ nơi này.”
Mặt Chu Phi Bằng trầm xuống, đi tới mặt tường phía tây khách sạn, đưa tay ước lượng: “Tầng một cao hơn bốn thước, người bình thường không thể với tới được mái hiên, rất khó leo lên. Vóc người Phan Quốc Khánh nhỏ con, vậy nên độ khó càng lớn hơn.”
“Nếu sử dụng buồng xe chở hàng thì sao?”
Hai mắt Chu Phi Bằng sáng lên, anh ta lùi lại mấy bước, sau đó lại vòng ra phía sau tường: “Nếu như đậu xe ở vị trí này, đứng trong buồng xe vậy thì có thể thuận lợi giẫm lên mái hiện chỗ cửa sổ.”
Hà Minh Ngọc hưng phấn nói: “Lúc về bảo đội trưởng Hứa dẫn theo đội pháp chứng tới kiểm tra dấu chân, xem có dấu vết của việc leo lên đây không.”
Chu Phi Bằng như thấy được ánh sáng cuối đường hầm: “Được, nếu như tìm thấy dấu chân, vậy thì đó chính là bằng chứng! Để tôi xem tên Phan Quốc Khánh đó còn chối thế nào.”
Sau đó, chứng cứ cùng càng lúc càng nhiều hơn.
Nhân viên lễ tân khách sạn nói khoảng mười một giờ tối hôm đó dường như bọn họ đã nghe thấy tiếng động cơ xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-133-toi-khong-bo-co-ay-duoc-toi-khong-muon-ly-hon.html.]
Căn nhà lầu ở phía đối diện cũng nhìn thấy có xe chở hàng dừng tại phía tây của khách sạn vào tối hôm đó.
Việc tìm thấy da người còn sót lại trong móng tay của Ông Bình Phương cũng cho thấy sự trùng khớp.
Đồng nghiệp bên tổ pháp chứng cũng tìm được dấu chấn trên mái hiên lầu một.
Khi tất cả chứng cứ đặt trên mặt bàn, Hứa Tung Lĩnh đập bàn một cái: “Mau xin lệnh bắt giữ!”
Triệu Hướng Vãn không ngờ, tên Phan Quốc Khánh này lại cứng miệng như thế.
Anh ta thừa nhận tình cảm giữa anh ta và Ông Bình Phương không tốt, thừa nhận bản thân đã biết chuyện cô ta ngoại tình với Triệu Thanh Vân lúc trở về vào năm nay. Anh ta cũng thừa nhận bản thân có từng đến khách sạn Thiên Nhiên Cư nhưng lại không thừa nhận đã g.i.ế.c người.
“Cảnh sát, tôi cũng là người, cũng là đàn ông cơ mà. Biết vợ mình có người đàn ông khác ở bên ngoài, trong lòng tôi vui vẻ nổi sao? Chiều ngày 11, tôi vẫn luôn theo dõi Bình Phương, khi theo cô ta đến xe bán đồ ăn vặt bên kia đường, nghe thấy cô ấy gọi điện thoại cho người đàn ông kia hẹn gặp ở chỗ cũ. Trong lòng tôi… khó chịu hệt như bị mèo cào. Thế nhưng tôi không dám nói cũng không dám gây ầm ĩ, nếu như tôi làm lớn chuyện này, cô ấy sẽ đòi ly hôn ngay. Vất vả lắm tôi mới cưới được một cô vợ xinh đẹp như thế, tôi không bỏ cô ấy được, tôi không muốn ly hôn.
Càng nghĩ lại càng thấy khó chịu, tôi chịu đựng một mình đến mức không chịu nổi, muốn rủ Tiền Chấn Nghiệp uống rượu để nói ra những suy nghĩ trong lòng mình. Vừa khéo hôm đó vợ con Tiền Chấn Nghiệp cũng không có ở nhà, thoải mái nói chuyện, thế nên tôi đã mang rượu tới, cũng như mồi nhắm đến nhà anh ấy. Mặc dù bình thường chúng tôi cũng không qua lại nhiều, nhưng dù sao tôi cũng gọi anh ấy một tiếng sư phụ, đều là đàn ông với nhau, có thể tâm sự một chút, đúng không?
Chúng tôi uống với nhau tới khoảng mười giờ, dù sao cũng đã uống say rồi, nằm trên giường cảm thấy cả người như đang bay trên trời, đột nhiên cảm thấy có chút không cam lòng lắm. Tôi muốn xem thử một chút, người đàn ông mà Bình Phương thích sẽ trông thế nào, người đó có cái gì mà có thể khiến cô ấy chấp nhận qua lại trong khi biết rõ người ta đã có vợ. Trong lúc xúc động, trong người có cồn nên càng thêm can đảm, tôi lặng lẽ thức dậy, cầm chìa khoá xe của Tiền Chấn Nghiệp, lái xe ra ngoài.
Con đường kia vô cùng dài, nhưng buổi tối trên đường ít xe, tôi lái xe rất nhanh. Khi đến đó còn chưa tới mười một giờ, tôi cứ thế ngồi chờ trên xe, đến khi nhìn thấy có một chiếc taxi chạy tới, trước cửa khách sạn có đèn, mặc dù có hơi tối, nhưng cuối cùng tôi cũng thấy rõ mặt mũi người đó. Nói thật, ông ta lớn tuổi hơn tôi, dáng vẻ đẹp trai, có xe đưa đón, chắc là một người có quyền có thế, tôi có cái gì để so với người ra chứ? Ngoài một trái tim chân thành, tôi còn có gì nữa chứ?