Tiền Thục Phân nghe con gái nói vậy thì cực kỳ vui vẻ: "Bây giờ thôn đang thực hiện chế độ khoán trách nhiệm, cuộc sống tốt hơn trước nhiều rồi. Mẹ hiện có chút tiền tiết kiệm, định sửa lại nhà cũ. Con gái à, lần này về ở lại một thời gian rồi hãy quay lại thành phố, mẹ sẽ mua thịt cho con ăn. Con có đói không? Để mẹ nấu cho con món trứng đánh với rượu ngọt."
Đứa con gái ruột được nuông chiều quay về nhà, Tiền Thục Phân vui mừng đến mức quên cả mình. Bà ta lấy ra một cái vại lớn để nấu nước đường đỏ, bỏ vào một nắm táo đỏ, long nhãn, thêm một muỗng rượu nếp, rồi đập hai quả trứng, đánh tan rồi đổ vào nồi nước đường đang sôi. Ngay lập tức, gian nhà chính tràn ngập mùi hương ngọt ngào của rượu, táo và trứng.
Tiền Thục Phân rót ra một chén trà lớn, đưa đến tay Triệu Thần Dương, cười ân cần: "Con gái à, hồi nhỏ con rất thích uống trứng nấu với rượu ngọt. Lâu rồi không về nhà, con uống chút cho ấm người nhé."
Các thôn dân thôn họ Triệu ở một bên xem náo nhiệt đều nở nụ cười.
"Ai yo, thím Tiền thấy con gái ruột nên mừng quá, chịu chơi ghê, hai quả trứng lận đấy."
"Đúng vậy, con bé Hướng Vãn đậu đại học mà cũng chưa thấy thím Tiền nấu cho chúng tôi quả trứng nào."
"Dù sao cũng là con ruột mà, khác biệt thật đấy!"
Lời nói của thôn dân đầy ẩn ý, nụ cười của Tiền Thục Phân và Triệu Nhị Phúc có phần gượng gạo, chỉ có thể cười ha ha: "Đây chính là khách quý từ tỉnh tới thăm, nên nhất định phải dùng đồ tốt để chiêu đãi. Mọi người ngồi đi, tôi sẽ pha trà cho mọi người."
Triệu Thanh Vân ngồi xuống, ghế tựa thô sơ ở nông thôn khá thấp, khiến đôi chân ông phải duỗi ra. Ông khoát tay từ chối chén rượu ngọt Tiền Thục Phân đưa tới: "Tôi không quen uống đồ ngọt."
Tiền Thục Phân xấu hổ rút tay lại, quay đi rót một chén trà nhà quê mang ra cho ông: "Ở quê không có gì tốt để mời khách, mong lãnh đạo bỏ qua."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-162-cau-hoanh-phi-phu-quy-cat-tuong.html.]
Trà quê toàn cọng, nước có màu vàng đục, ngửi có mùi khói củi. Triệu Thanh Vân nhận chén trà, hớp một ngụm để ấm họng, rồi ngẩng lên quan sát cách bày trí trong gian nhà chính.
Nền đất lát gạch xanh sạch sẽ, bằng phẳng, ở giữa bức tường phía bắc đối diện cửa chính treo một bức tranh hạc đón xuân đã ngả vàng, hai bên dán câu đối.
Nhà hưng người phát, gia đình thịnh vượng.
Giàu sang như xuân, phúc lộc đầy nhà.
Câu hoành phi... Phú quý cát tường.
Không khí đậm chất làng quê khiến Triệu Thanh Vân nhớ đến quê nhà của mình, một ngôi làng nhỏ ở miền núi phía tây bắc tỉnh Bắc. Thế nhưng từ sau khi yêu Ngụy Mỹ Hoa, ông hiếm khi quay về đó, dần dần quên đi người thân và làng xóm nơi ấy.
Ngụy Mỹ Hoa là cô gái thành phố, gia cảnh giàu có, không ưa dân nhà quê. Lúc trước, người làng tự hào về ông, mỗi khi có ai lên thành phố Tinh đều ghé thăm Triệu Thanh Vân. Nhưng sau đó, họ đến thăm ngày càng ít, đến khi bố mẹ ông qua đời thì cả anh chị em cũng thưa dần việc lui tới, dần dần mất liên lạc.
Bị dân làng bao quanh, ánh mắt họ tò mò đánh giá ông, Triệu Thanh Vân có chút không tự nhiên, ông mím môi, giả vờ cúi đầu uống trà nhưng tâm trí đã bay đi nơi nào không hay.
Lúc này, có một người khác cũng đang chạy hết tốc lực, nhưng không phải là tâm trí mà là cơ thể, chính là Triệu Trọng Vũ.
Triệu Trọng Vũ liều mạng đạp xe, từ con đường làng chạy thẳng ra con đường huyện, nhanh chóng đi về phía thị trấn huyện La. Vừa này anh ta còn không tình nguyện, mà giờ đây vẻ mặt Triệu Trọng Vũ đầy hưng phấn, vừa la hét trong gió lạnh.
"Aaa, ha ha! Triệu Hướng Vãn, em cố lên nhé! Đừng để Triệu Thần Dương hạ gục!"
Trước mắt Triệu Trọng Vũ hiện lên hình ảnh oai phong của Triệu Hướng Vãn mới mười hai tuổi đã quét sạch tất cả các sòng bạc lớn nhỏ ở thôn họ Triệu. Anh ta rùng mình một cái, không biết phải diễn tả niềm vui hả hê này thế nào, chỉ biết điên cuồng nhấn chuông xe.