"Hôm nay nhà mình có người đến, đoán xem là ai?"
"Ai?"
"Em tư Triệu Thần Dương đã quay về,"
Triệu Bá Văn vừa nghe thấy vậy thì không dám tin đứng dậy: "Con bé quay về? Không phải nó vào thành phố hưởng phúc sao? Sao còn quay về?"
Phạm Thu Hàn bĩu môi: "Cuối cùng thì nó cũng có chút lương tâm mà chịu quay về sao? Tám năm qua chẳng có tin tức gì, em tưởng nó tìm được bố mẹ ruột làm quan to rồi thì bỏ rơi luôn cái làng quê này chứ."
Triệu Đại Thúy cũng có hơi tò mò: "Nhiều năm không gặp Thần Dương rồi, không biết con bé có thay đổi gì không? Hay vẫn như hồi bé..."
Phạm Thu Hàn nói tiếp: "Hết ăn rồi lại nằm à?"
Nói xong câu này, Phạm Thu Hàn không nhịn được mà cười ngặt nghẽo, vừa cười vừa nói: "Thật ra mà nói, em không ngờ là Triệu Thần Dương lại chịu về. Hồi nhỏ, em bị nứt da tay vì lạnh, mỗi khi mùa xuân đến là ngứa như điên, em cứ gãi đến mức m.á.u mủ chảy ra hòa vào nhau. Lúc đó, Hướng Vãn đổ nước nóng cho em rửa, còn Thần Dương thì bịt mũi đứng bên cạnh, chê em bẩn, bảo em ghê tởm."
Nói đến đây, Phạm Thu Hàn không cười nữa, hừ một tiếng: "Nó quay về thì quay về, sao lại phải bắt Hướng Vãn về để làm nền cho nó? Em thấy nó chắc là đã được quyền thế trong thành phố, nên bây giờ mới về làng để khoe mẽ thôi."
Triệu Trọng Vũ phát hiện, quan hệ của Triệu Thần Dương thực sự không tốt. Cô ta quay về ngoại trừ bố mẹ vui mừng thì không một ai hoan nghênh.
"Tin tiếp theo mới sốc nhất, đảm bảo làm một người kinh ngạc!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-165-em-ay-khong-tinh-so-voi-may-la-may-nen-cam-on-troi-dat-roi.html.]
Triệu Trọng Vũ liếc nhìn Triệu Hướng Vãn: "Triệu Thần Dương là em gái ruột của cháu, Triệu Hướng Vãn mới là cô gái thành phố. Nhưng bố mẹ không hiểu tại sao lại nổi lòng tham, tráo đổi thân phận của hai người, để Triệu Thần Dương vào thành phố làm thiên kim tiểu thư, để Triệu Hướng Vãn ở nông thôn làm đứa đốt lửa."
"Cái gì?"
"Cái gì?"
"Anh vừa nói cái gì?"
Triệu Bá Văn, Triệu Đại Thúy và Phạm Thu Hàn đều vỗ bàn đứng lên.
Triệu Thần Dương mới là con gái ruột của Tiền Thục Phân với Triệu Nhị Thúc, Triệu Hướng Vãn là con gái của một cặp vợ chồng trí thức thành phố. Khi cha ruột của Triệu Hướng Vãn đến đón con gái lúc cô mới 10 tuổi, Tiền Thục Phân và Triệu Nhị Phúc lại sinh lòng tham và tráo đổi, đưa Triệu Thần Dương vào thành phố?
Triệu Đại Thúy cảm giác như tim mình thắt lại, bà ấy xoay người ôm Triệu Hướng Vãn, nước mắt tràn ra: "Hướng Vãn của bác, con... con bị bọn họ hại!"
Phạm Thu Hàn giận đến run người, túm lấy cổ áo của Triệu Trọng Vũ rồi nhấc anh ta lên: "Anh nói cái gì?"
Triệu Bá Văn bối rối nhìn xung quanh, trong lòng có hơi chua xót. Bố mẹ đã làm gì thế này? Dù có thương Triệu Thần Dương đến cỡ nào, muốn Triệu Thần Dương vào thành phố thì cũng không thể làm ra chuyện thất đức như thế này. Chỉ một ý nghĩ thoáng qua đã thay đổi hoàn toàn số phận của Triệu Hướng Vãn, họ làm sao lại có thể nhẫn tâm đến thế!
Triệu Trọng Vũ không ngờ mọi người lại phản ứng như vậy, vừa cố gắng vùng vẫy thoát khỏi tay Phạm Thu Hàn, vừa hét lên: "Bố ruột của em Ba đã đến rồi, ông ta nói sẽ đón em ấy về. Vì thế bố mẹ bảo cháu đến đây, đón em Ba về thôn họ Triệu."
Anh ta quay đầu nhìn Triệu Hướng Vãn: "Em Ba, bố ruột em đến rồi, vừa nhìn đã biết ông ta là nhân vật lớn, nghe nói là lãnh đạo tỉnh ủy. Tương lai em phát đạt rồi thì đừng có quên anh hai nhé."
Giờ Triệu Bá Văn không kìm được nữa, giơ tay tát mạnh vào sau đầu Triệu Trọng Vũ: "Thằng ngốc! Lúc này mà còn nói chuyện sau này phát đạt đừng quên mày à? Hướng Vãn từ nhỏ đến lớn đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, bố mẹ đối xử với em ấy tệ đến mức nào, mày không biết sao? Em ấy không tính sổ với mày là mày nên cảm ơn trời đất rồi!"
Triệu Hướng Vãn bị Triệu Đại Thúy ôm chặt lấy, không hiểu sao cô lại cảm thấy muốn khóc.