Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 169: Đánh Xong, Mắng Xong Thì Dù Sao Cũng Là Người Một Nhà Mà

Cập nhật lúc: 2025-07-02 02:56:42
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiền Thục Phân thấy Triệu Đại Thúy bắt đầu dạy dỗ thì tức giận nói: "Chị cả, chị làm gì mà oai phong thế? Bé Ba còn chưa nói gì đâu, thế mà chị đã lên tiếng đòi công bằng rồi, có phải rảnh rỗi lắm không?"

Triệu Đại Thúy kéo Triệu Hướng Vãn qua, nói lớn: "Hướng Vãn cháu tới nói xem, hỏi bọn họ xem có phải lương tâm bị chó ăn mất rồi không? Đáng nhẽ tám năm trước cháu phải vào thành phố nhưng bọn họ lại để Triệu Thần Dương đi thay cháu. Cháu hỏi bọn họ xem, xem bọn họ có xứng đáng để cháu gọi một tiếng bố mẹ không?"

Người vây xem ngày càng nhiều, ánh mắt đều ở trên người Triệu Hướng Vãn.

Triệu Hướng Vãn không nói không cười nhưng cô vẫn toát ra một sức mạnh khiến người khác phải dè chừng.

Đối mặt với đưa bé mình nuôi dưỡng mười tám năm, Tiền Thục Phân bị Triệu Đại Thúy mắng không ngóc đầu lên được, mặt bà ta đỏ bừng, lần đầu tiên trong đời bà ta hạ thấp mình trước mặt Triệu Hướng Vãn.

"Bé Ba à, con vừa sinh ra chưa được vài ngày đã đến thọn họ Triệu, mẹ nuôi con với Thần Dương cùng nhau lớn lên, không có công lao thì cũng có khổ lao mà? Sau này mẹ có nói nặng lời với con thì cũng là vì muốn dạy dỗ con, đúng không? Mẹ thừa nhận, khi đó mẹ có nhất thời tham lam để Trần Dương thay con vào thành phố, tất cả đều là lỗi của mẹ, con muốn đánh, muốn mắng cũng được. Đánh xong, mắng xong thì dù sao cũng là người một nhà mà."

Triệu Nhị Phúc đứng vững, chỉnh lại cổ áo, ho vài tiếng, cười cười một cách ngây ngô.

"Bé Ba, bố ruột con từ thành phố đến đây, là muốn đưa con với bé tư về nhà riêng. Chuyện trước kia, không quan trọng ai đúng ai sai, nếu đã xảy ra thì cũng không có cách nào quay về quá khứ, không nên nhắc lại nữa. Bây giờ con đã học đại học, có tri thức có văn hóa, chắc con phải hiểu công sinh không bằng công dưỡng, đúng không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-169-danh-xong-mang-xong-thi-du-sao-cung-la-nguoi-mot-nha-ma.html.]

Triệu Thần Dương vốn trốn trong nhà không chịu ra, vểnh tai lên để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Triệu Thanh Vân nghe đến đây, mặt ông lạnh đi, nói với Triệu Hướng Vãn: "Hướng Vãn, bố đưa Thần Dương về quê, hôm nay chỉ đón con về nhà. Những người ở đây, những chuyện ở đây, con không cần phải để tâm nữa. Chúng ta sẽ đoàn tụ, từ nay về sau bố chỉ nhận mình con là con gái."

Triệu Thanh Vân và Triệu Hướng Vãn đứng cạnh nhau, cả hai đều cao ráo, mắt phượng, sống mũi cao, thần thái và dáng vẻ toát lên một khí chất cao quý, thanh lịch khó diễn tả. Người dân trong thôn họ Triệu nhìn thấy mà bừng tỉnh ngộ.

"Tôi đã nói rồi, Nhị Phúc và vợ đều không cao, sao có thể sinh ra được một cô con gái chân dài như Hướng Vãn chứ?"

"Đúng đúng đúng, cậu xem Triệu Hướng Vãn thông minh như vậy, năm nào cũng đều đứng nhất, một con phượng hoàng như thế làm sao mà thôn họ Triệu này giữ được?"

"Không biết Triệu Hướng Vãn có tức giận không, theo lý thuyết lúc con bé mười tuổi nên rời khỏi thôn để lên thành phố học. Một đứa trẻ thông minh như con bé, nếu học ở thành phố chắc giờ này đã thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng rồi!"

"Đúng vậy, ngay cả Thần Dương không qua nổi môn toán lớp 3, vậy mà nhờ học ở thành phố cũng đỗ đại học. Cậu nói xem nếu Hướng Vãn không bị tráo đổi, thì giờ này chẳng phải con bé đã trở thành một nhân tài hàng đầu rồi sao?"

Những lời bàn tán của đám đông truyền đến tai Triệu Thanh Vân, ông không khỏi nhìn về phía con gái ruột của mình. Thì ra, trong mắt người dân thôn này, Triệu Hướng Vãn thật sự rất xuất sắc. Nếu như năm xưa ông cẩn thận hơn, không bị vợ chồng Triệu Nhị Phúc lừa gạt, đón Triệu Hướng Vãn về thành phố, thì cô đã trở thành tài sản quý giá nhất của ông.

Thật đáng hận! Tám năm đã bị bỏ lỡ.

Càng nghĩ kỹ, Triệu Thanh Vân càng căm ghét sự tham lam vô liêm sỉ của Tiền Thục Phân và Triệu Nhị Phúc, lại nhìn thấy Triệu Thần Dương trốn trong nhà không dám ra, Triệu Thanh Vân cau mày, lớn tiếng gọi: "Triệu Trần Dương, ra đây!"

Loading...