Nói xong câu này, chưa kịp để Triệu Hướng Vãn có phản ứng, Triệu Trọng Vũ đã đứng thẳng dậy, trên mặt hiện lên một vẻ kiên định: “Em yên tâm, trong lòng anh, em mới là em gái ruột của anh, Thần Dương so với em chẳng là cái đinh gì cả!”
Triệu Bá Văn cũng gật đầu nói: “Đúng, anh chỉ công nhận em là em gái thôi.”
Phạm Thu Hàn kéo nhẹ góc áo của Triệu Hướng Vãn: “Hướng Vãn, chị cũng chỉ công nhận em là em họ thôi. Trong mắt chị, em xinh đẹp hơn Triệu Thần Dương gấp trăm lần, thông minh hơn gấp trăm lần, mạnh mẽ hơn gấp ngàn lần, vạn lần! Triệu Thần Dương dù có thay thế em vào thành phố, chiếm hết tài nguyên của em, cũng chỉ là cái bình hoa, chẳng có tác dụng gì.”
Vốn dĩ Triệu Thần Dương không quan tâm đến Triệu Bá Văn, Triệu Trọng Vũ và Phạm Thu Hàn, trong mắt cô ta, ba người này đều là những kẻ không có tiền đồ, không xứng đứng chung với cô ta. Nhưng… Khi nghe thấy họ hạ thấp mình, nâng cao Triệu Hướng Vãn, công khai đứng chung chiến tuyến với Triệu Hướng Vãn, không màng đến huyết thống tình thân, trong lòng cô ta bỗng dâng lên cảm giác chua xót.
Chua đến mức đau cả răng, đau đầu, nơi cổ họng cũng dâng lên vị chua.
Triệu Thần Dương trừng mắt nhìn hai người anh của mình: “Không nhận thì không nhận, vậy đã làm sao? Các anh không muốn nhận tôi, tôi còn chẳng thèm nhận các anh nữa cơ, hứ!”
Cô ta quay đầu nhìn Phạm Thu Hàn, bĩu môi: “Phạm Thu Hàn, cái miệng của chị vẫn đáng ghét như hồi nhỏ. Tôi đâu có đắc tội gì với chị, tại sao chị lại nói tôi tệ như thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-174-du-co-an-mac-dep-de-sang-trong-den-dau-cung-vo-dung-long-co-da-thoi-nat-roi.html.]
Phạm Thu Hàn thấy cô ta đã đến lúc này rồi mà vẫn không có chút ăn năn nào, càng cảm thấy Triệu Thần Dương không phải người tốt, bực mình nói: “Từ nhỏ cô đã biết trốn tránh lười biếng, nịnh nọt cha mẹ thiên vị cô, công việc bẩn thỉu nặng nhọc đều đẩy cho Triệu Hướng Vãn. Mới mười tuổi đã biết xúi giục cha mẹ đưa cô vào thành phố, lòng dạ cô đúng là đen tối mà! Dù có ăn mặc đẹp đẽ sang trọng đến đâu cũng vô dụng, lòng cô đã thối nát rồi!”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía Triệu Thần Dương, trong ánh mắt đầy sự khinh miệt và chỉ trích.
Triệu Thần Dương làm sao chịu nổi ánh mắt khinh miệt của những người dân trong thôn này, liền nhảy dựng lên, hai tay vung mạnh, lớn tiếng nói: “Tôi thì sao? Tôi thì sao? Các người suốt ngày quanh quẩn trong cái xó núi này thì biết cái gì? Ngay cả bồ công anh cũng biết để gió mang hạt giống bay xa hơn, chẳng lẽ các người không muốn con cái mình sống tốt hơn?”
Phạm Thu Hàn cười lạnh một tiếng: “Muốn sống tốt thì tự mình nỗ lực không được à? Sao phải cướp đồ của người khác.”
Triệu Thần Dương đột nhiên rơi nước mắt như mưa: “Chị hiểu cái gì? Chị thì hiểu cái gì chứ? Chị nghĩ tôi lên thành phố là hưởng phúc à? Tôi cũng phải chịu khổ, cũng phải cố gắng đấy, vừa lòng chị chưa?”
Đột nhiên, Triệu Thanh Vân có chút chột dạ.
Hồi đó ông đưa Triệu Thần Dương vào thành phố, thật ra là có ý đồ riêng. Khi ấy Triệu Thanh Vân chỉ là một phó phòng, không có tiền cũng chẳng có quyền, giữa đám cán bộ trẻ tuổi, đầy triển vọng trong tỉnh ủy, ông hoàn toàn mờ nhạt. Ông hiểu rõ đạo lý một cây làm chẳng nên non, để tìm một đồng minh vững chắc, ông đã cố ý kết giao với Từ Tuấn Tài.
Từ Tuấn Tài cũng như ông, năng lực mạnh, dã tâm lớn, dựa vào các mối quan hệ bên nhà vợ mà làm phó cục trưởng cục công trình của tỉnh Hồ Nam. Trải qua giống nhau khiến hai người dần dần trở nên đồng cảm, quý mến nhau.
Sau khi Ngụy Mỹ Hoa sinh ra Triệu Thừa Tổ, Từ Tuấn Tài và Chu Kinh Dung đến nhà chúc mừng, lời nói đều đầy vẻ ngưỡng mộ. Sức khỏe Chu Kinh Dung yếu, kết hôn đã nhiều năm nhưng vẫn chưa có con. Thấy Triệu Thừa Tổ vừa đáng yêu, vừa xinh xắn, bà ấy đã động lòng, muốn nhận nuôi một đứa trẻ, tốt nhất là một bé gái, tầm mười tuổi, ngoại hình xinh xắn. Như vậy nuôi mười năm sau sẽ có thể kén được một chàng rể tốt, sau này già đi cũng có người nương tựa, sự nghiệp nhà họ Từ cũng có người kế thừa.