Tiền Thục Phân nghe thấy thế, trong lòng đau xót, đau tới mức không thở nổi. Hai tay bà ta run run, bắt lấy cánh tay con gái: “Bé Tư, con, con…” Bà ta không cách nào biểu đạt được tâm tình của mình, cũng không biết phải chất vấn con gái cái gì.
Triệu Bá Văn lớn tiếng mắng: “Triệu Thần Dương, sở dĩ cha mẹ đồng ý tráo em với bé Ba là vì muốn em có cuộc sống tốt hơn. Bây giờ bọn họ chịu toàn bộ trách nhiệm, nhận sự trừng phạt của thôn, thế mà em chẳng cảm thấy áy náy chút nào sao? Em thật sự nguyện ý bỏ rơi cha mẹ ruột, chẳng lưu luyến gì với cái nơi này sao?”
Tính tình Triệu Trọng Vũ nóng nảy, kéo mẹ đang bất lực đứng tại chỗ đến bên cạnh mình, hung hăng trợn mắt nhìn Triệu Thần Dương: “Nếu mày không thích nơi này, vậy thì cút đi cho tao!”
Triệu Thanh Vân lạnh lùng đưa mắt nhìn sang bên cạnh, nhìn chằm chằm Triệu Hướng Vãn một hồi, trong đầu không ngừng suy nghĩ thiệt hơn. Triệu Hướng Vãn nghe thấy rõ ràng những suy nghĩ trong lòng ông ta, vẻ mặt lạnh lùng, không nói gì.
Triệu Thanh Vân cảm thấy lòng đau nhói bởi thái độ lạnh lùng của Triệu Hướng Vãn, hô hấp hơi chậm lại, quay mặt sang nói với Triệu Thần Dương: “Đi thôi.” Nói xong cũng xoay người đi về phía chiếc xe đang đậu ở cửa thôn.
Triệu Thần Dương vừa nghe thấy, vui tới mức mặt mày hớn hở, đắc ý liếc nhìn Triệu Hướng Vãn một cái, chẳng thèm để ý tới Tiền Thục Phân và Triệu Nhị Phúc vẫn luôn nghĩ cho cô ta, vội vàng đi theo sau lưng Triệu Thanh Vân.
“Bé Tư, bé Tư, con gái của tôi…” Tiền Thục Phân khóc khàn cả giọng, yếu ớt ngã vào lòng Triệu Bá Văn.
Triệu Nhị Phúc thấy con gái bội bạc như thế, sắc mặt tái mét, hung hăng giậm chân một cái: “Súc sinh! Kể từ bây giờ, chúng ta sẽ coi như chưa từng sinh ra đứa con này!”
Triệu Trường Hưng lắc đầu, thở dài một tiếng: “Các người ấy mà… nhầm cỏ dại là cỏ rồi, nuôi phải đứa không có lương tâm rồi, đáng đời!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-181-khien-vung-nong-thon-toa-ra-anh-sang-nhu-hoa.html.]
Nói xong câu này, ông ấy phất phất tay về phía đám thôn dân đang bàn tán ở phía sau: “Giải tán đi, giải tán đi! Hôm nay là năm mới, mọi người vui vẻ ăn tết đi.”
Các thôn dân xem náo nhiệt nửa ngày như thế vẫn chưa đủ thỏa mãn, trên đường trở về nhà vẫn không ngừng phát biểu cảm nghĩ.
“Làm người phải có lương tâm, làm chuyện tráo đổi con không có lương tâm như thế, kết quả lại nuôi ra đứa không có lương tâm, hối hận cũng không kịp.”
“Thím Tiền muốn cho Triệu Thần Dương được sống tốt để tương lai báo đáp lại cho bà ấy, cuối cùng thì sao chứ? Vừa rời khỏi nhà đã hoàn toàn quên mất ba mẹ mình, tạch tạch tạch.”
“Trái lại em gái Triệu Hướng Vãn này có lương tâm này, có tình cảm với thôn họ Triệu chúng ta, cũng không oán hận ba mẹ, là một đứa bé ngoan.”
“Người tốt chắc chắn sẽ được báo đáp hậu hĩnh, bao giờ trong thôn xây nhà mới cho cô ấy, chúng ta cũng phải đến hỗ trợ đấy.”
Các loại tiếng nói đều tập trung trong tai Triệu Hướng Vãn, cô ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời mờ mờ nhuộm màu lam nhàn nhạt, mặc dù ánh mặt trời xám trắng không quá chói mắt, nhưng lại khiến vùng nông thôn tỏa ra ánh sáng nhu hoà.
“Trường Hưng, Trường Hưng, có thư của bé Dao! Rốt cuộc cũng có thư của bé Dao rồi…” Một bóng người vội vàng chạy tới từ cửa thôn, trong tay đang giơ cao một chiếc phong thư.
Bởi vì chạy quá nhanh, người đó tông vào Triệu Thần Dương, khiến cô ta lảo đảo suýt ngã xuống đất. Vốn trong lòng Triệu Thần Dương đang tức giận, cô ta lập tức trừng mắt muốn mắng mấy câu.
Sau khi nhìn kĩ lại, nhìn thấy rõ người đụng phải mình là ai, Triệu Thần Dương giật mình một cái: Sao lại là anh ta? Đây không phải là Triệu Trường Canh, người đã phát điên vì con gái bị bắt cóc đến phía Bắc sao?
Cô ta đột nhiên phục hồi tinh thần: À, đúng rồi, bây giờ mới chỉ đầu năm 1992, lúc này Triệu Thanh Dao, người bình thường vẫn luôn trợn mắt khi nhìn thấy cô ta, chỉ vừa mới bị lừa bắt, đang lẩn trốn trong một hang động tối tăm. Người bên kia sợ bị phát hiện nên ép Triệu Thanh Dao viết thư gửi về.