Trong thư, Triệu Thanh Dao nói với ba mẹ rằng, giáo sư đại học của cô ấy ở thành phố Di An phía Bắc vừa sinh con. Bởi vì hai vợ chồng giáo sư ra nước ngoài đưa cô ấy theo, phải hai năm sau mới trở về được. Khi ấy, Triệu Trường Hưng vui mừng không thôi, khoe khoang khắp trong thôn, chỉ hận không thể để mọi người biết được con gái mình có tương lai, có thể ra nước ngoài nhìn ngắm thế giới.
Mãi cho đến hai năm sau cũng không có tin tức gì, Triệu Trường Canh tìm được trường đại học của cô ấy ở thành phố Di An, sau khi hỏi thăm khắp nơi cũng không tìm được vị giáo sư trong thư đã đề cập, lúc này ông ấy mới cuống cuồng, báo cảnh sát tìm người.
Nửa năm sau, khi cảnh sát tìm được người, Triệu Thanh Dao bị một người đàn ông không lấy được vợ ở một thôn làng phía Bắc giam giữ trong một cái hầm, cả ngày không nhìn thấy ánh mặt trời, sảy thai ba lần, cơ thể hoàn toàn suy sụp, gầy khô như que củi, còn sống không tới một năm nữa. Triệu Trường Canh vô cùng hối hận, kể từ đó cũng hóa điên, cả ngày cứ cầm phong thư đứng trước cửa thôn, gặp ai cũng nói: “Có thư của bé Dao nhà tôi, có thư của bé Dao nhà tôi rồi.”
Nghĩ tới đây, Triệu Thần Dương cũng không mắng người nữa, dùng ánh mắt thương hại nhìn Triệu Trường Canh, phát ra tiếng hừ lạnh, trong lòng đắc ý thầm nghĩ…
[Cuống cuồng cái gì? Tương lai sẽ có người phải khóc đấy!]
Tiếng lòng của Triệu Thần Dương quá vang, quá sáng, bị thuật đọc suy nghĩ càng ngày càng mạnh của Triệu Hướng Vãn nhanh chóng bắt được.
Triệu Hướng Vãn còn đang đắm chìm trong cảm giác thỏa mãn, lúc này đột nhiên tỉnh hồn lại, không đúng! Cô nhanh chân bước xuống hành lang, kéo gần khoảng cách với Triệu Thần Dương.
[Con nhỏ đáng ghét Triệu Thanh Dao gầy như củi khô, lúc c.h.ế.t còn chưa tới năm mươi cân, người khiêng quan tài cũng lắc đầu nói quá nhẹ, tạch tạch tạch… Tôi lười so đo với ông. Sau khi sống lại, tôi là người phải làm việc lớn, lười tính toán với tên ngu ngốc như ông.]
Mấy người bên cạnh cũng vây quanh Triệu Trường Canh, bị thu hút bởi phong thư đang giơ cao trong tay ông ấy, nhưng Triệu Hướng Vãn lại bị sốc trước những gì cô nghe thấy.
Triệu Thần Dương là người sống lại!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-182-trieu-than-duong-la-nguoi-song-lai.html.]
Mỗi lần gặp mặt cô ta, đều bị một đống người vây quanh, Triệu Thần Dương giấu việc mình sống lại tận sâu trong đáy lòng, chẳng để lộ dù chỉ một chút, vậy nên Triệu Hướng Vãn không bắt được. Nhưng bây giờ, bởi vì Triệu Thanh Vân đã buông bỏ Triệu Hướng Vãn, nguyện ý đưa Triệu Thần Dương về nhà, trong lúc cô ta đang đắc ý, hơn nữa còn đột nhiên gặp phải Triệu Trường Canh, điều bí mật này của cô ta cũng lộ ra trước mắt Triệu Hướng Vãn.
Trong nháy mắt, mọi nghi ngờ trong lòng Triệu Hướng Vãn trước đó đều có câu trả lời.
Tại sao vào năm mười tuổi ấy, Triệu Nhị Phúc lại đứng ở cửa thôn chờ Triệu Thanh Vân đến từ sớm? Khi đó việc liên lạc, truyền tin vẫn còn kém phát triển, Triệu Thanh Vân cũng không gửi thư tới trước, sao Triệu Nhị Phúc lại biết Triệu Thanh Vân sẽ đến tìm người chứ?
Tại sao Triệu Nhị Phúc và Tiền Thục Phân có thể yên tâm giao con gái mình cho người mà mình đã không gặp suốt mười năm chứ? Chẳng lẽ bọn họ không sợ gặp phải lừa đảo, bắt cóc sao?
Tại sao Triệu Thần Dương mới mười tuổi mà đã thành thục, to gan như thế? Dám đi theo một người xa lạ như Triệu Thanh Vân vào thành phố?
Chẳng trách! Chẳng trách Triệu Thần Dương vẫn luôn cho Triệu Hướng Vãn cảm giác kì lạ, cảm thấy cô ta quá trưởng thành. Rõ ràng chỉ số thông minh vẫn vậy, nhưng vẫn luôn cho người ta cảm giác kiêu ngạo, hơn người.
Hoá ra là như vậy.
Sau khi biết được điều này, phản ứng đầu tiên của Triệu Hướng Vãn là cảm thấy hưng phấn.
Thời gian là đường một chiều không thể quay đầu lại được.
Socrates đã từng nói: Cuộc sống là một sự lựa chọn không thể lặp lại.
Cho nên đời người vẫn luôn có những điều tiếc nuối, luôn sẽ có những điều hối hận.