“Nhà tôi cũng có bản đồ, nhưng lại được dán dính lên tường rồi, để tôi xé nó xuống.”
“Nếu không phải được gửi đi từ thành phố Di An, vậy tại sao bé Dao lại nói mình đang làm v.ú em cho gia đình giáo sư đại học chứ? Chẳng lẽ cô bé đang nói dối sao?”
“Mặc dù bé Dao có hơi yếu ớt, nhưng từ trước đến giờ chưa từng nói dối, không phải con bé bị người xấu ép buộc đó chứ?”
Mọi người cứ anh một câu tôi một câu, ai nấy đều có chút sốt ruột.
Đều là người trong thôn, mặc dù có đôi khi sẽ cãi vả, có đôi khi ghen tị với nhau, nhưng phần lớn người trong thôn đều chất phác, hiền lành. Huống chi Triệu Thanh Dao còn là đứa trẻ mà mọi người đã nhìn từ bé đến lớn, dáng vẻ đoan chính, tiếng cười trong trẻo vang dội.
Đám người tụ tập trước cửa nhà Triệu Nhị Phúc cũng chẳng có vấn đề gì, sau khi Triệu Bá Văn sắp xếp cho ba mẹ ổn định, anh ấy gọi mọi người vào gian nhà chính ngồi, đốt than, bưng trà rót nước.
Trưởng thôn Triệu Trương Hưng và chủ tịch hội phụ nữ, Tần Hương Quế ngồi ở vị trí chủ trì, Triệu Trường Canh nắm chặt lá thư, chỉ hận bản thân mình không biết chữ, đưa đến trước mặt Triệu Hướng Vãn, lên tiếng năn nỉ: “Bé Ba, cháu học ở đại học Công An, chắc chắn biết nhiều thứ. Cháu xem thử giúp chú, xem thử xem những gì bé Dao nói có phải thật không.”
Triệu Hướng Vãn nhận lấy bức thư, cảm thấy áp lực.
Tuy nói qua lời kể của Triệu Thần Dương, cô biết được bé Dao bị bắt cóc, nhưng cũng không biết cụ thể là ở thành phố nào, ở thôn làng nào, trong gia đình nào.
Không có sự trợ giúp của thuật đọc suy nghĩ, mọi thứ chỉ có thể dựa vào việc dùng mắt quan sát cẩn thận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-188-cach-hanh-van-de-hieu-cach-dien-dat-co-hoi-khoa-truong-trong-nhu-dang-muon-che-giau-dieu-gi-do.html.]
“Ba, mẹ, con ở thành phố Di An rất tốt, giáo sư Lý và dì Tôn đối xử với con rất tốt, em bé cũng rất ngoan ngoãn. Mỗi tháng họ trả cho con sáu mươi ngàn, ăn ngon, mặc đẹp, cái gì cũng không cần dùng đến tiền của mình. Hai ngày nữa, giáo sư Lý phải ra nước ngoài, dì Tôn nói em bé không thể xa con được, vậy nên bọn họ đưa cả con theo nữa. Sau khi ra nước ngoài sẽ không thể liên lạc với mọi người được, cho nên bây giờ con viết thư này gửi cho mọi người, cả nhà đừng lo lắng cho con.”
Cách hành văn dễ hiểu, cách diễn đạt có hơi khoa trương, trông như đang muốn che giấu điều gì đó.
Kiểu chữ non nớt, nét bút mềm mại, khi viết có hơi chìm xuống, trông hơi mệt mỏi. Nhưng nét bút lại lớn nhỏ không đều, có vài chữ điểm kết thúc hơi mạnh mẽ, gần như đ.â.m thủng giấu. Đặc biệt là lúc viết chữ “Tốt”, nét ngang cuối cùng trông có hơi dùng sức, tựa như đang nghiến răng nghiến lợi vậy, điều này nói rõ tâm trạng người viết rất tệ, cảm xúc không ổn định, dường như có một sự d.a.o động rất lớn.
Ở cuối đoạn hai có một vết nước nhàn nhạt, làm lem hết mực, trông hệt như nước mắt.
Điểm đáng nghi nhất chính là ở bên phải lá thư này, có một vài vết đen đen cỡ móng tay hằn lên đó.
Triệu Hướng Vãn đưa tờ giấy xuống dưới mũi, ngửi một chút.
Người ba đáng thương Triệu Trường Canh nhìn chằm chằm mỗi một động tác của Triệu Hướng Vãn, lo lắng đề phòng, chờ đợi cô công bố kết quả.
Mãi một hồi lâu sau, Triệu Hướng Vãn ngẩng đầu lên, sắc mặt có hơi nghiêm túc.
Triệu Trường Canh cũng không dám hỏi, thấp thỏm, bất an chờ đợi.
Triệu Hướng Vãn mở bức thư ra đặt lên bàn, chỉ vào vết móng tay thật sâu mờ mờ ở bên phải tờ giấy, tỏ ý bảo Triệu Trường Hưng và Tần Hương Quế xem kỹ: “Mọi người nhìn này, đây là dấu nến nhỏ giọt để lại.”
Triệu Trường Hưng và Tần Hương Quế cúi đầu nhìn thử một chút, dùng ngón tay cạy thử, cào xuống được một lớp sáp đèn cầy mỏng màu trắng: “Đúng rồi, là đèn cầy.”
Triệu Trọng Vũ xen vào một câu: “Thôn chúng ta cũng đã được kéo dây điện rồi, nhà nào nhà nấy đều có đèn điện, ít khi cần dùng tới đèn cầy. Sáp nến nhỏ xuống trên bức thư thế này nói rõ nơi bé Dao viết thư rất tối, không có đèn, vẫn phải dùng đến đèn cầy. Nào có thành phố lớn nào, có trường đại học mà còn dùng nến để viết thư chứ? Chỉ là viết thư cho người thân thôi mà, cũng không phải chuyện không thể cho người khác biết.”