Triệu Trường Canh nào có tâm trạng chờ đợi đồn cảnh sát xin ý kiến cấp trên chứ? Ông ấy về nhà thu dọn hành lý, mang theo ảnh của con gái, gọi ba người con trai cùng chuẩn bị đi tới tỉnh Liêu để cứu người.
Triệu Trường Hưng chặn ông ấy lại: "Thị trấn Cố Ninh, thành phố Phong Thái lớn như vậy, làm sao anh tìm được người?"
Triệu Hướng Vãn bước ra: "Chú Trường Hưng, cho cháu gọi một cuộc điện thoại."
Lúc này Triệu Trường Hưng rất tin tưởng Triệu Hướng Vãn, vội nói: "Điện thoại đây, cháu gọi ngay đi."
Triệu Hướng Vãn bấm số của đội trọng án thành phố, tìm đến Hứa Tung Lĩnh. Sau khi trình bày ngắn gọn về sự việc, cô khẩn cầu:
"Năm nay Triệu Thanh Dao mới mười tám tuổi, lớn lên cùng với tôi, bây giờ bị bắt cóc đến thị trấn Cố Ninh, thành phố Phong Thái. Cụ thể là thôn nào thì không rõ. Đối phương đã bắt cô ấy gửi thư an toàn giả về, chứng tỏ hắn lo lắng, sợ hãi bị gia đình tìm đến. Nếu đối phương đã lo sợ, chứng tỏ là hành vi bắt cóc của hắn có dấu vết để theo dõi.
Nếu có dấu vết để theo dõi, và lại có thể gửi thư về, thì chắc chắn hắn ở cách thị trấn không xa lắm. Chỉ cần chúng ta hành động nhanh, sẽ có thể giải cứu Thanh Dao. Đội trưởng Hứa, anh có ảnh hưởng lớn trong lực lượng cảnh sát, anh có thể nghĩ cách liên hệ với tỉnh Liêu, thành phố Phong Thái không? Tôi và người trong thôn sẽ cùng qua đó tìm người."
Lần trước, con gái của anh ta suýt bị bắt cóc, Hứa Tung Lĩnh đã thúc đẩy toàn tỉnh thực hiện chiến dịch chống buôn bán người. Là một cảnh sát, Hứa Tung Lĩnh rất căm ghét tội phạm buôn bán phụ nữ và trẻ em. Nghe Triệu Hướng Vãn nói xong, anh ta không ngần ngại nói: "Được, tôi có đồng đội ở sở tỉnh Liêu, để tôi liên hệ giúp cô."
Triệu Trường Canh nghe cuộc nói chuyện giữa Triệu Hướng Vãn và Hứa Tung Lĩnh, trong mắt đầy lòng biết ơn: "Bé ba, nếu bé Dao về nhà, chú sẽ bảo nó quỳ lạy tạ ơn cháu!"
Triệu Trường Hưng nói: "Cháu là con gái, không cần đi cùng với đám đàn ông con trai bọn chú. Chú nghe nói mùa đông ở miền Bắc lạnh lắm, thở ra hơi cũng có thể đóng băng. Nghe lời chú, cứ ở lại trong thôn chờ, chú sẽ dẫn theo mấy thanh niên khỏe mạnh trong thôn đi."
Triệu Hướng Vãn rất kiên quyết: "Cho cháu đi, cháu có thể giúp được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-190-ke-bat-coc-la-mot-nguoi-dan-ong-khong-lay-duoc-vo.html.]
Cô có khả năng đọc suy nghĩ, sẽ tìm người nhanh hơn. Mặc dù không thể thu thập được nhiều thông tin từ Triệu Trần Dương, nhưng ít nhất cô có thể xác nhận Triệu Thanh Dao bị bán đến một thôn nhỏ ở miền bắc, bị nhốt trong hầm trú ẩn, và kẻ bắt cóc là một người đàn ông không lấy được vợ.
Triệu Thanh Dao ở đó thêm một ngày, sẽ chịu đau khổ thêm một ngày, cần phải hành động thật nhanh.
Trong lúc chờ đợi Hứa Tung Lĩnh phản hồi tại văn phòng ủy ban thôn, Triệu Trọng Vũ vội vã chạy đến, vẫy tay gọi: "Em Ba, em Ba, nhà có khách..."
Khách?
Nhìn bầu trời, đã gần hoàng hôn, ánh hoàng hôn cam vàng trải rộng, làm dịu bớt cái lạnh của mùa đông.
Lúc này ai lại đến làm khách?
Triệu Hướng Vãn đứng dậy hỏi: "Ai thế?"
Văn phòng ủy ban thôn nằm trên khu đất cao của thôn, cách nhà cũ khoảng vài trăm mét. Triệu Trọng Vũ không đi xe đạp, chạy đến thở hổn hển: "Xe hơi, hai chiếc xe hơi hạng sang, mang theo rất nhiều quà, họ Quý."
Triệu Hướng Vãn sững sờ một chút, Quý? Lẽ nào là Quý Cẩm Mậu?
Đúng thật là Quý Cẩm Mậu, ông ấy dẫn Quý Chiêu đến chúc Tết.
Quý Cẩm Mậu đã tìm mọi cách để đưa Quý Chiêu vào Cục cảnh sát, chính là để đảm bảo an toàn mà lại cho Quý Chiêu có nhiều cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài, và Triệu Hướng Vãn chính là cầu nối để Quý Chiêu giao tiếp với thế giới đó.
Triệu Hướng Vãn về nhà đón Tết, Quý Chiêu không có ai để trò chuyện, trở nên ủ rũ, ngày càng trầm mặc, thời gian thẫn thờ ngày một nhiều.
Thấy sắp đến Tết, biệt thự xa hoa của nhà họ Quý được trang hoàng lộng lẫy, ngập tràn không khí vui tươi, nhưng Quý Chiêu lại không mấy hứng thú, thường ngồi trên ban công tầng hai, nhìn ra những hàng cây xanh mướt xa xa, không biết đang nghĩ gì.