Mặt Đặng Tuyết Dân trắng bệch, cái chân lành lặn của hắn ta run rẩy như đang bị rãnh xay lúa giã, nếu không phải do Thi Tất Thắng giữ chặt cánh tay, có lẽ hắn ta đã ngã khuỵu xuống đất.
Đặng Mãn Căn cũng không ngờ rằng con trai mình lại đào một cái hố dưới sàn nhà, ông ta tay run lẩy bẩy, ngồi phịch xuống mép giường đất, mặt không còn chút máu, lẩm bẩm: “Ông trời ơi, ông trời ơi...”
Triệu Hướng Vãn cúi xuống gọi thử: “Em Dao? Em Dao?"
Triệu Trường Canh và Triệu Trường Hưng cũng phản ứng lại, cùng nhau dọn cái rương chắn miệng hố sang một bên, quỳ xuống đất hét lớn: “Bé Dao...Bé Dao..."
Lần theo cái thang gỗ bên trong hố xuống đến đáy, cảnh tượng trong hố đập vào mắt khiến ngay cả người đã quen nhìn những cảnh tượng thê thảm như Thi Tất Thắng cũng không nỡ quay đầu lại nhìn.
Bức tường đất lỗ chỗ, trong cái hầm tối tăm chỉ có một chiếc giường đất, trên đó bừa bộn trải những đồ dùng trên giường. Triệu Thanh Dao được quấn trong một chiếc chăn bông dày, sắc mặt trắng bệch, gầy trơ xương. Trên vỏ chăn đầy vết máu, bẩn thỉu vô cùng, góc tường có một cái bô, mùi thể dịch, mùi m.á.u tanh và mùi phân nước tiểu hòa quyện vào nhau, khiến người ta muốn nôn mửa.
Triệu Trường Canh bò lên miệng hố lo lắng gọi lớn: “Bé Dao? Bé Dao? Con không sao chứ?"
Thi Tất Thắng đưa tay xuống mũi Triệu Thanh Dao, thở phào nhẹ nhõm: “Yên tâm, vẫn còn sống.”
Nghe được câu “vẫn còn sống” này, Triệu Trường Canh mềm nhũn người, quỵ xuống đất, vui mừng đến rơi nước mắt: “Còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi. Cảm ơn các đồng chí công an, cảm ơn các anh, cảm ơn em Ba, cảm ơn, cảm ơn!”
Triệu Trường Canh liên tục nói lời cảm ơn, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-207-du-co-cuu-song-duoc-cung-se-de-lai-tan-tat-suot-doi.html.]
Đợi đến khi Thi Tất Thắng bọc người vào chăn bông khiêng lên, thấy Triệu Thanh Dao bất tỉnh, cả người nhẹ bẫng không được mấy cân, Triệu Trường Hưng tức giận không kìm được, xông đến trước mặt Đặng Tuyết Dân tung hai cú đá: “Súc sinh!”
Đặng Tuyết Dân thấy cái hố bị phát hiện, biết mình tội lỗi không thể tha thứ, trong lòng vừa hối hận vừa sợ hãi, không dám chống cự, ủ rũ chịu đựng những cú đá của Triệu Trường Hưng. Một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, biện bạch cho mình: “Tôi, tôi chỉ là thích cô ấy.”
“Chát!” Triệu Trường Hưng giơ tay tát mạnh hắn ta một cái.
“Khạc..." Một bãi đờm đặc trúng ngay mặt hắn ta, Triệu Trường Hưng vẫn chưa hết giận: “Đợi ăn cơm tù đi!”
Triệu Thanh Dao được đưa đến bệnh viện huyện để cứu chữa, ngay cả bác sĩ nhìn cũng phải hít một hơi lạnh.
Vì lâu ngày không thấy ánh sáng mặt trời, dinh dưỡng không đầy đủ, thêm vào đó là sự sợ hãi và phẫn nộ, ngũ tạng của Triệu Thanh Dao bị tổn thương ở mức độ khác nhau. Cô gái khỏe mạnh mười tám tuổi, cao một mét sáu, mà chỉ còn hơn ba mươi cân, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, khiến người khác nhìn thấy đều thấy đau lòng không thôi.
Hạ thể bị rách, có dấu vết sảy thai, viêm nhiễm phụ khoa nghiêm trọng, kèm theo sốt cao, hôn mê. Nếu không phải Triệu Hướng Vãn và mọi người đến kịp lúc, chỉ cần chậm trễ thêm vài ngày nữa, dù có cứu sống được, cũng sẽ để lại tàn tật suốt đời.
Triệu Trường Canh nghe tin này, sợ đến mất hồn, run lên như lên cơn sốt rét. Không màng mình đang ở trong bệnh viện, người đàn ông nông dân hơn năm mươi tuổi ngã khuỵu xuống hành lang, dập đầu với Triệu Hướng Vãn.
“Bé Ba, bé Ba, chú cảm ơn cháu! Nếu không phải cháu nói lá thư đó có vấn đề, nếu không phải bạn cháu vẽ chân dung bé Dao, nếu không phải cháu dẫn bọn chú đi tìm công an, nếu không phải cháu phát hiện có hầm... thì bé Dao nhà chúng tôi đã mất mạng rồi!”
Trong lòng Triệu Hướng Vãn cảm thấy cay cay, vội cúi người bước tới định đỡ Triệu Trường Canh đứng dậy. Đây là trưởng bối của cô, là người dân làng nhìn cô lớn lên, cô không thể chịu đựng được cảnh quỳ lạy này.
Nhưng Triệu Trường Canh nhất quyết không chịu đứng dậy. Lúc này ông ấy vừa cảm thấy đau lòng, vừa may mắn, vừa vui vừa buồn, nếu không trút hết cảm xúc kích động này ra, ông ấy cảm thấy mình sẽ phát điên.