Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 208: Khi Cuối Cùng Bé Dao Cũng Tỉnh Lại, Đã Là Đêm Giao Thừa.

Cập nhật lúc: 2025-07-02 03:04:18
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Bé Ba, cháu là người tốt, cháu là người tốt. Bé Dao có thể làm bạn học với cháu, lớn lên cùng cháu, đó là phúc của con bé. Sau này... sau này chỉ cần cháu nói một câu, chú Trường Canh của cháu sẽ nghe theo mọi lời cháu. Đợi bé Dao khỏe lại, cả nhà bọn chú sẽ đến dập đầu cảm ơn cháu, bọn chú sẽ giúp cháu xây nhà! Nếu cha mẹ cháu làm khó cháu, chú sẽ liều mạng với họ!”

Thấy ông ấy không chịu đứng lên, Triệu Hướng Vãn thở dài một tiếng, đưa tay ra ngăn ông lại, nhẹ giọng nói: "Chú Trường Canh, con nhận lòng biết ơn của chú rồi. Lễ lớn như thế này, con là bậc hậu bối không thể nhận được."

Lúc này trong lòng Triệu Trường Hưng cũng không ngừng niệm A Di Đà Phật.

Ông ấy là đảng viên, là người theo thuyết vô thần, nhưng mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày nay khiến ông ấy cảm thấy như có một sức mạnh vô hình nào đó đang dẫn dắt họ cứu được Triệu Thanh Dao.

Triệu Trường Canh nhận được lá thư rồi khoe khoang trong làng, vì con gái sắp được ra nước ngoài mà hãnh diện. Nếu không phải Triệu Hướng Vãn cẩn thận phát hiện dấu bưu điện không đúng, Triệu Trường Hưng dù có nghi ngờ trong lòng cũng không dám vào dịp Tết mà nói những lời xui xẻo.

Lại một sự trùng hợp nữa chính là họa sĩ vẽ chân dung của cục thành phố, Quý Chiêu đã đúng lúc đang đến thăm làng, sau đó vẽ chân dung của Triệu Thanh Dao dựa trên vài bức ảnh. Quý Cẩm Mậu đã lái hai chiếc xe đến đây, đưa họ tới thành phố Tinh để lên máy bay. Đồng chí của Sở Công an tỉnh Liêu đã đích thân dẫn họ đến đồn công an thị trấn. Sở trưởng Thi đã tự mình dẫn đội tìm người. Lãnh đạo của Cục công trình đã cử xe ủi tuyết hộ tống suốt chặng đường. Ban đầu, phải mất một tuần hoặc thậm chí lâu hơn mới đến được thôn Khoan Điền, nhưng nhờ có sự giúp đỡ của những người tốt bụng này, họ chỉ mất hai ngày.

Nếu không phải Triệu Hướng Vãn cẩn thận và thông minh, có lẽ bà chủ quán mì đã không nói thật; nếu không phải Triệu Hướng Vãn đối đầu với Đặng Tuyết Dân, từng bước ép sát, có lẽ mọi người đã không phát hiện ra cái hầm ngầm kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-208-khi-cuoi-cung-be-dao-cung-tinh-lai-da-la-dem-giao-thua.html.]

Chỉ cần chậm trễ ba, bốn ngày, đã không thể cứu được bé Dao nữa.

Càng nghĩ càng sợ, ánh mắt Triệu Trường Hưng nhìn về phía Triệu Hướng Vãn tràn đầy ngưỡng mộ: bé Ba của làng Triệu Gia Câu còn đang học ở Đại học Công an mà đã có thể tìm thấy bé Dao bị bắt cóc trong vòng vài ngày ngắn ngủi, tương lai nhất định sẽ có thành tựu lớn!

Nghĩ đến đây, Triệu Trường Hưng bước tới trước mặt Triệu Hướng Vãn, trầm giọng nói: "Bé Ba cháu không sợ khổ, không sợ mệt, hết lòng cứu được bé Dao, ân tình này chú đều ghi nhớ trong lòng. Cháu yên tâm, sau này dù cháu gặp phải chuyện gì, làng Triệu Gia Câu đều sẽ che chở cho cháu! Cháu muốn gì, chú sẽ cố hết sức để kiếm cho cháu!"

Mặc dù miền Bắc lạnh lẽo, nhưng nhờ có sự biết ơn chân thành từ bà con, gió tuyết không còn, ấm áp tràn đầy.

Khi cuối cùng bé Dao cũng tỉnh lại, đã là đêm giao thừa.

Ngoài cửa sổ pháo hoa nổ vang, trong bệnh viện mỗi lời nói đều đầy lo âu.

Triệu Thanh Dao là một cô gái nông thôn ngây thơ, thích cười, thích đùa, thích ăn diện. Khi đến thành phố Thâm Quyến, Triệu Thanh Dao bị sự phồn hoa của thành phố này cuốn hút, học cách làm tóc xoăn, nhảy disco, mặc áo ngắn váy ngắn. Trong nhà máy điện tử có nhiều cô gái, Triệu Thanh Dao chỉ tốt nghiệp trung học có chút khinh thường những công nhân chỉ biết cắm cúi làm việc, không mấy khi giao du với hai cô gái đồng hương, ngược lại thân thiết với Đặng Tuyết Phương hiền lành dịu dàng hơn.

Triệu Thanh Dao yêu thích văn học, rất khao khát thế giới “phong quang miền Bắc, ngàn dặm băng phủ”. Nghe Đặng Tuyết Phương miêu tả cảnh đẹp ở khuôn viên đại học thành phố Di An, ánh vàng thẳng tắp, nam thanh nữ tú chạy bộ trên sân thể thao, khiêu vũ trên sân băng, trong lòng cô ấy như bay tới nơi xa xôi ấy.

Loading...