Cái gì mà bệnh viện kiểm tra không có vấn đề, đều là giả!
Cái gì mà chỉ cần tĩnh dưỡng từ từ sẽ có con, đều là giả!
Cái gì mà canh bổ dưỡng, các món hầm cao cấp, đều là thuốc độc!
Hai tay của Từ Tuấn Tài từ từ siết lại, dần dần di chuyển từ vai của Chu Kinh Dung đến cổ bà ta. Cái cổ gầy gò của bà ta, gân xanh nổi lên, bôi thêm bao nhiêu phấn cũng không thể che giấu được vẻ già nua.
Cảm giác ngạt thở ập đến, Chu Kinh Dung hoảng loạn, hai tay cố sức đập vào cánh tay Từ Tuấn Tài, hoảng loạn hét lên: "Thả tôi ra, thả tôi ra! Thả... ra—"
Cuối cùng giọng bà ta mắc kẹt trong cổ họng, mắt bắt đầu trợn trắng.
Cao Quảng Cường thấy tình hình không ổn, vội vàng bước lên phía trước tách hai người ra.
Chu Kinh Dung ngồi phịch xuống ghế sofa, thở hổn hển.
Từ Tuấn Tài thì ngồi bệt xuống bên cạnh, trừng mắt nhìn Chu Kinh Dung đầy thù hận.
Đối với một người đàn ông, việc không thể sinh con đồng nghĩa với việc mất đi sự nam tính, đó là sự phủ nhận về khả năng và thiếu tự tin.
Dù Chu Kinh Dung có điều kiện tốt đến đâu, dù gia đình bà ta có giúp đỡ sự nghiệp nhiều thế nào, chỉ riêng việc lừa dối ông ta về chuyện không thể sinh con và bỏ thuốc để không thể có con cũng đủ để xóa sạch mọi công lao và giá trị của bà ta!
Từ Tuấn Tài bất ngờ đứng dậy, kéo mạnh Chu Kinh Dung: "Đi! Bà đi với tôi, chúng ta đến Kinh đô kiểm tra, tránh bị ông cậu của bà, vị cựu viện trưởng của bệnh viện kia, che giấu sự thật."
Chu Kinh Dung bị ông ta kéo ngã xuống đất, vừa giãy giụa vừa van xin: "Tuấn Tài, ông để lại cho tôi chút thể diện đi, tôi xin ông. Nhiều người ngoài thế này, xin ông cho tôi chút thể diện."
[Không thể đi kiểm tra được, một khi kiểm tra sẽ phát hiện ra tôi không thể sinh con, vậy thì tất cả sẽ kết thúc. Đã giấu giếm bấy lâu nay, sao lại đột nhiên không giấu nổi nữa? Phải làm sao? Phải làm sao?]
Trong giây phút đó, toàn bộ sự chú ý của Chu Kinh Dung đều dồn vào việc làm sao để vượt qua khó khăn trước mắt và làm cho Từ Tuấn Tài tin tưởng bà ta lần nữa, hoàn toàn quên mất rằng cảnh sát đến là để điều tra vụ án cũ của Tần Nguyệt Ảnh.
Đúng là đòn đánh bất ngờ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-255-canh-cua-sau-kin-trong-tam-hon-chu-kinh-dung-cuoi-cung-da-bi-cay-mo.html.]
Triệu Hướng Vãn bất ngờ tiến lại gần Chu Kinh Dung, giọng nói rõ ràng, dứt khoát, như thể đang trò chuyện thoải mái giữa những người bạn thân: "Cốc nước màu hồng, ở đâu?"
"Tôi giấu ở..." Chu Kinh Dung vô thức trả lời, vừa nói được hai chữ, chợt bừng tỉnh, lập tức im bặt, ánh mắt nhanh chóng lướt ra ngoài cửa sổ.
[Dưới gốc cây lê.]
Cánh cửa sâu kín trong tâm hồn Chu Kinh Dung cuối cùng đã bị cạy mở!
Triệu Hướng Vãn không để cho bà ta có cơ hội lùi bước, tiếp tục truy hỏi:
“Ở đâu? Trong nhà, hay ngoài sân?”
Chu Kinh Dung lập tức cụp mắt lại, cứng đờ nhìn chằm chằm vào một góc nào đó trong nhà.
“Ồ, ở ngoài sân à? Chôn rồi, hay vứt đi rồi?”
Nghe thấy hai chữ “chôn rồi”, lông mày Chu Kinh Dung không tự chủ được mà giật lên.
“Ừm, thì ra là chôn. Từ đây có nhìn thấy không?”
Chu Kinh Dung bị cô dẫn dắt, vô thức phản bác: “Không, không có.”
“Rất tốt, có thể nhìn thấy.”
Ánh mắt Triệu Hướng Vãn sắc bén, ngón tay thon dài khẽ chỉ về phía cửa sổ lớn, giọng cô đột nhiên cao lên: “Cái cốc đã bị đổ muối thallium, có phải bà đã chôn nó dưới gốc cây lê kia không?!”
Từ lúc nghe thấy hai chữ “muối thallium”, cả người Từ Tuấn Tài như bị sét đánh trúng, buông tay khỏi sự giằng co, đứng sững nhìn Triệu Hướng Vãn. Trong cơn thịnh nộ, cuối cùng ông ta cũng lấy lại lý trí, lúc này mới nhận ra cô gái trước mặt vô cùng quen thuộc.
...Đôi mắt phượng hơi nheo lại, ánh sáng rực rỡ lóe lên, cô chính là con gái ruột của Triệu Thanh Vân, Triệu Hướng Vãn.
Gia đình Triệu Thanh Vân vì chuyện thiên kim thật giả mà ầm ĩ không yên, kẻ gây nên mọi chuyện chính là Triệu Hướng Vãn.
Cô đến đây làm gì? Tại sao lại điều tra cái cốc có muối thallium đó? Chẳng phải vụ án Tần Nguyệt Ảnh đã sớm kết án và đệ đơn rồi sao? Tại sao lại lôi chuyện cũ ra?
Từ Tuấn Tài quay đầu nhìn Chu Kinh Dung, từ ánh mắt sợ hãi của bà ta dường như nhận ra điều gì đó. Lúc này, mọi mâu thuẫn và tức giận đều tạm gác lại, việc quan trọng nhất bây giờ là phải vượt qua cửa ải này đã.