Từ Tuấn Tài đưa tay về phía Triệu Hướng Vãn, cười giả lả: “Ôi trời, người nhà không nhận ra nhau, không ngờ lại là cháu gái ghé thăm nhà. Chú và cha cháu, Triệu Thanh Vân, là bạn chí cốt, sao trước khi đến cháu không gọi điện báo trước một tiếng?”
Cao Nghiễm Cường thì lại cảm thấy đầu mình toàn là chuyện bát quái. Đầu tiên là vợ đầu độc nhân tình của chồng, rồi đến người phụ nữ nhà giàu mưu hại chồng, bây giờ lại đột nhiên phát hiện ra Triệu Hướng Vãn và người bị điều tra là chỗ thân quen, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra thế này? Ông ấy quay đầu nhìn Hà Minh Ngọc, trong mắt đầy thắc mắc.
Lúc này Hà Minh Ngọc cũng vô cùng sửng sốt. Miệng của Triệu Hướng Vãn thật sự rất kín, cha cô chính là người quen của Ông Bình Phương, lãnh đạo tỉnh Triệu Thanh Vân sao? Khi điều tra vụ án của Ông Bình Phương, Triệu Hướng Vãn một chữ cũng không tiết lộ.
Hà Minh Ngọc lắc đầu, xòe hai tay ra, ý bảo mình cũng không biết gì.
Triệu Hướng Vãn chắp tay sau lưng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Từ Tuấn Tài đang cố gắng diễn xuất một cách vụng về.
Ngụy Mỹ Hoa coi việc chưa kết hôn mà sinh con là điều xấu hổ, không chịu thừa nhận Triệu Hướng Vãn là con ruột của mình; còn Triệu Thanh Vân thì lại muốn nhận cô làm con, nhưng mục đích là có thêm một đứa con, thêm một con đường, lợi dụng năng lực và mối quan hệ của con gái để sự nghiệp của bản thân được thăng tiến.
Hai người họ đã kể bí mật này cho Từ Tuấn Tài biết, chắc hẳn cũng đã dặn dò ông ta không được tiết lộ. Nhưng không ngờ, để tự cứu mình, Từ Tuấn Tài lại là kẻ đầu tiên bán đứng hai người họ, đem bí mật này công khai ra trước mọi người.
Triệu Hướng Vãn thản nhiên nói: “Rất tiếc, tôi không quen ông và cũng không quen Triệu Thanh Vân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-256-con-gai-ruot-cua-trieu-thanh-van-that-la-dang-so-ma.html.]
Thật mất mặt!
Mặt Từ Tuấn Tài co rút, ngượng ngùng thu tay lại, cúi xuống đỡ Chu Kinh Dung đứng dậy, cười gượng: “Chuyện nhà, chuyện nhà, làm mọi người cười chê rồi. Các vị, hôm nay nhà tôi có việc, không tiếp đón được, xin mời về cho.”
Triệu Hướng Vãn không hề để cho họ có cơ hội thở dốc, quay đầu nói với Lưu Lương Câu: “Lấy xẻng, đào lên đi!”
Lưu Lương Câu và Hà Minh Ngọc đã sớm bị màn hành động mượt mà của cô làm cho choáng váng. Nghe thấy cô ra lệnh, hai người lập tức đứng thẳng dậy: “Vâng!” Cả hai chạy nhanh ra xe jeep lấy xẻng công binh, bắt đầu đào bới khu vực xung quanh cây lê.
Nhìn thấy động tĩnh bên ngoài, mặt mày Chu Kinh Dung tái mét, hai tay run lẩy bẩy như sàng gạo.
[Phải làm sao đây? Cái cốc bị phát hiện thì làm sao đây? Lúc bỏ hai nghìn ra mua cái cốc từ chỗ Kiều Tiểu Hồng, đem về nhà không biết nên xử lý thế nào. Vứt đi thì sợ bị phát hiện rồi bị tố cáo; hủy đi thì chiếc cốc thép không gỉ lại quá cứng. Suy đi tính lại, cuối cùng chỉ có thể chờ đêm xuống, đào một cái hố rồi chôn nó.
Ban đầu thì lúc nào cũng lo lắng bị theo dõi, sợ bị người khác phát hiện. Nhưng lâu dần, không biết từ khi nào trong lòng lại có một loại cảm giác khoái trá vì trả thù. Chỉ cần Từ Tuấn Tài ra ngoài tìm nhân tình, mình sẽ ngồi trong phòng khách nhìn cây lê. Nghĩ đến dưới gốc lê chôn món quà mà hắn tặng cho nhân tình, chính món quà này suýt chút nữa đã lấy mạng ả nhân tình của ông ta, lòng mình lại thấy khoái lạc không tả nổi.
Sao mình lại quên mất, chiếc cốc này là chứng cứ quan trọng trong vụ án đầu độc chứ? Thế mà lại chôn nó ngay trước mắt mình, sơ suất thế nào lại trúng bẫy con bé Triệu Hướng Vãn kia? Mình đã nói gì sao? Mình chưa nói gì cả, sao cô ta lại biết cái cốc bị chôn dưới gốc cây lê? Con gái ruột của Triệu Thanh Vân, thật là đáng sợ mà!]
Từ Tuấn Tài ghé sát vào tai bà ta, nghiến răng chửi nhỏ: “Đồ ngu!”
[Bằng chứng tội phạm như thế mà bà ta cũng dám giữ ở nhà, cho dù lén lút vứt ra bãi rác xa cũng còn tốt hơn là chôn dưới gốc cây! Bà ta để ngay dưới mí mắt mình, đúng là sợ cảnh sát không tìm đến tận cửa mà! Đồ ngu! Đúng là ngu không thể nào tả nổi mà! Bà ta không biết đây là tội đáng c.h.é.m đầu sao? Ở thành phố Tinh, những kẻ giàu có chơi bời phụ nữ, sinh ra một hai đứa con rơi thì đều là chuyện phong lưu, chỉ cần có tiền là xong. Nhưng đầu độc g.i.ế.c người, đó là phạm pháp! Là chuyện phải ngồi tù! Sao bà ta dám làm chuyện như thế này chứ!