Bà ta hạ độc khiến mình không thể sinh con, tất nhiên là ác độc đáng hận, nhưng dân không kiện, quan không xét, dù sao cũng chỉ là mâu thuẫn nội bộ gia đình, đóng cửa lại đánh vài trận, chửi mấy câu là xong. Nhưng Tần Nguyệt Ảnh... đó là nạn nhân của vụ án đầu độc gây chấn động toàn thành phố, Chu Kinh Dung bị bắt, chẳng lẽ người chồng của bà ta như mình, có được yên ổn hay không đây? Ông đây đã làm bao nhiêu chuyện mờ ám, hối lộ, nhận hối lộ, cờ bạc... Bà ta đều biết hết cả, lỡ như bà ta buột miệng nói ra thì sao? Chẳng phải cả nhà đều sẽ vào tù sao!]
Triệu Hướng Vãn ngồi một bên quan sát hai người, nghe hết những suy nghĩ của họ vào tai. Rất tốt, trên một sợi dây không thể kết ra hai loại quả, Chu Kinh Dung và Từ Tuấn Tài, một người cũng không thoát được.
Cao Nghiễm Cường vốn định đi ra ngoài đào đất cùng mọi người, nhưng thấy Triệu Hướng Vãn vẫn ngồi một mình trong phòng khách, sợ cô bị bắt nạt khi chỉ có một mình, nên ông ấy quyết định ngồi lại bên cạnh. Tuy vậy, ánh mắt của ông ấy vẫn dán chặt vào người Lưu Lương Câu và Hà Minh Ngọc đang bận rộn bên ngoài cửa sổ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Từ Tuấn Tài định kéo Chu Kinh Dung ra một góc để bàn bạc đối sách, nhưng bị Triệu Hướng Vãn ngăn lại: “Trước khi có kết quả, hai vị hãy ở lại phòng khách.”
Từ Tuấn Tài tức giận đến mức suýt bị nhồi m.á.u cơ tim: “Đây là nhà tôi! Tôi đi đâu mà còn phải nghe lời cô à?” Cô con gái ruột của Triệu Thanh Vân này quả thực là khắc tinh của ông ta mà, đôi mắt của cô nhìn ông ta như nhìn kẻ trộm, khiến ông ta không thở nổi.
Triệu Hướng Vãn nghiêm mặt, vẻ mặt rất nghiêm nghị: “Liên quan đến vụ án đầu độc tám năm trước, mời hai người ngoan ngoãn một chút đi!”
“Cô, cô, cô!”
Từ Tuấn Tài giơ tay chỉ vào Triệu Hướng Vãn, lắp bắp mấy tiếng mà chẳng nói nên lời. Đột nhiên, ông ta như nghĩ ra điều gì đó, lập tức bước nhanh đến bên cạnh tivi, bắt đầu gọi điện thoại.
Khi điện thoại kết nối, Từ Tuấn Tài nói: “Là Cục trưởng Diêu phải không? Đúng, tôi là Từ Tuấn Tài. Cảnh sát thành phố cử vài đồng chí đến đây, rất vô lễ, đặc biệt là cô thực tập sinh Triệu Hướng Vãn. Công an các người đối xử với công dân tuân thủ pháp luật thế này sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-257-lam-viec-khong-the-hap-tap-qua.html.]
Nói vài câu, Từ Tuấn Tài đưa điện thoại cho Cao Nghiễm Cường: “Cục trưởng Diêu bảo anh nghe điện thoại.”
Phó cục trưởng Diêu Hổ, phụ trách hậu cần và cơ sở hạ tầng của Sở Cảnh sát thành phố, lập tức lên tiếng quở trách Cao Nghiễm Cường qua điện thoại: “Mấy người đang làm cái gì vậy? Ông Từ là doanh nhân nổi tiếng của thành phố, từng lên truyền hình, có tầm ảnh hưởng lớn trong giới kinh doanh. Anh là người có thâm niên rồi, làm việc không thể hấp tấp quá! Còn cô thực tập sinh họ Triệu kia, Triệu Hướng gì đó, là có lai lịch gì thế? Anh phải dạy dỗ cô ta cho tử tế…”
“Vâng, vâng.” Cao Nghiễm Cường vừa đáp lời, vừa liếc mắt ra ngoài cửa sổ để quan sát tình hình. Bất ngờ, ông ấy nhìn thấy Hà Minh Ngọc giơ cao một túi nhựa lên, dưới lớp bùn đất lờ mờ hiện ra màu hồng nhạt.
....Đã tìm thấy cái cốc rồi! Chứng cứ quan trọng trong vụ án đầu độc thật sự đã được tìm thấy rồi!
Cao Nghiễm Cường phấn khích hét lớn: “Tìm thấy rồi!” Ông ấy chẳng màng đến việc Cục trưởng Diêu ở đầu dây bên kia còn đang nói gì, lập tức dập máy cái "rắc" một cái.
Từ Tuấn Tài nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt tái nhợt.
Cả người Chu Kinh Dung bắt đầu lảo đảo, như sắp ngã tới nơi.
Từ Tuấn Tài đỡ lưng Chu Kinh Dung, nhỏ giọng quát: “Hoảng cái gì! Chỉ là cái cốc thôi mà, bà cứ nghĩ đó là món quà tôi tặng đi, thấy ngứa mắt nên chôn nó, có vấn đề gì đâu? Đừng sợ!”
Nghe thấy ẩn ý trong lời nói của ông ta, sắc mặt Chu Kinh Dung dần dần hồng hào trở lại, bà ta ngẩng đầu nhìn Từ Tuấn Tài.
[Đúng rồi, cái cốc này là mình nhặt từ ký túc xá về, vì đó là món quà mà Từ Tuấn Tài tặng, nên mình mới giữ lại. Mình không nói, ai mà biết mình đã mua nó từ Kiều Tiểu Hồng chứ?]
Hà Minh Ngọc xách túi nhựa bẩn thỉu bước vào nhà, giơ lên trước mặt Triệu Hướng Vãn rồi nói: “Đã tìm thấy cái cốc rồi, mang về giao cho phòng vật chứng đi.” Chỉ cần tìm thấy dấu vết muối thallium trong đó, thì đó sẽ là bằng chứng không thể chối cãi!