Hứa Tung Lĩnh đứng nghiêm, chào: "Rõ!"
Cục trưởng Bành thở dài: "Tôi chỉ có thể giúp cậu bằng cách đảm bảo trong 24 giờ tới không có sự can thiệp từ bên ngoài. Còn về em Triệu Hướng Vãn, em ấy mới năm nhất đại học thôi đúng không? Chỉ là thực tập sinh, không thể để em ấy ra mặt mọi chuyện được, giờ thì Phó Cục trưởng Diêu đã có ấn tượng không tốt về em ấy rồi. Sau này… tôi sợ rằng em ấy sẽ là cái cây cao bị gió táp."
Ánh mắt Hứa Tung Lĩnh lóe lên, cảm nhận được áp lực nặng nề trên vai, gật đầu: "Vâng! Em ấy là một mầm non tốt, chúng ta phải bảo vệ em ấy."
Cục trưởng Bành vỗ vai anh ta: "Cậu hiểu là tốt rồi, mau chóng điều tra đi."
Hứa Tung Lĩnh quay lại tổ trọng án, mọi người lập tức vây quanh hỏi thăm: "Sao rồi, đội trưởng Hứa? Cục trưởng Bành mắng anh à? Chúng ta có nên bắt đầu thẩm vấn không?"
Nhìn những gương mặt trẻ tràn đầy nhiệt huyết, Hứa Tung Lĩnh hít một hơi sâu: "Chúng ta chỉ có 24 giờ, hãy tranh thủ thời gian đi!"
Nhìn quanh một vòng, không thấy Triệu Hướng Vãn đâu, Hứa Tung Lĩnh cau mày hỏi: "Triệu Hướng Vãn đâu rồi?"
Chu Phi Bằng trả lời: "Em ấy đưa Chu Kinh Dung đến rồi bảo chúng tôi thẩm vấn theo quy trình. Đội em ấy đến thành phố Châu rồi."
Thành phố Châu cách thành phố Tinh khoảng 120 km, đi đường tỉnh lộ mất khoảng 3 tiếng lái xe.
Lúc 9 giờ rưỡi tối, Triệu Hướng Vãn để Lưu Lương Câu ở lại xe, còn mình cùng Hà Minh Ngọc đi gõ cửa một căn hộ ở tầng 3 của khu chung cư.
Người mở cửa là một phụ nữ trông rất mệt mỏi, khoảng ngoài 30 tuổi nhưng khóe mắt đã có nếp nhăn. Nhìn thấy Triệu Hướng Vãn và Hà Minh Ngọc, cô ta cau mày hỏi: "Các người là ai?"
Hà Minh Ngọc đưa thẻ cảnh sát ra: "Cô là Kiều Tiểu Hồng phải không?"
Đồng tử Kiều Tiểu Hồng co lại, rõ ràng có chút hoảng loạn: "Phải, là tôi. Các người tới đây có chuyện gì thế?" Gặp cảnh sát, người dân thường ai cũng có phản ứng đầu tiên là lo lắng và sợ hãi.
Triệu Hướng Vãn đi thẳng vào vấn đề: "Chu Kinh Dung khai rằng cô đã giấu chiếc cốc của Tần Nguyệt Ảnh và tống tiền bà ta. Mời cô theo chúng tôi về sở cảnh sát."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-259-chung-ta-co-nen-bat-dau-tham-van-khong.html.]
"Tống tiền?!" Kiều Tiểu Hồng nghe vậy thì giật mình: "Tôi tống tiền bà ta lúc nào? Rõ ràng là bà ta có tật giật mình, tự đưa tôi hai ngàn tệ để mua lại cái cốc mà!"
Hà Minh Ngọc nghe vậy, không kìm được liền thầm giơ ngón cái khen ngợi Triệu Hướng Vãn. Chiêu này thật cao tay, khiến bọn họ cắn xé lẫn nhau rồi tự phơi bày sự thật.
Bên trong vang lên tiếng trẻ con khóc, giọng một người đàn ông cất lên: "Tiểu Hồng, ai đấy? Hổ Tử tỉnh rồi."
Kiều Tiểu Hồng vội nói vào trong: "Biết rồi, em sẽ vào ngay."
Cô ta nhỏ giọng nói với hai cảnh sát: "Hai đồng chí cảnh sát, chồng tôi đang nằm liệt giường, con tôi vẫn còn nhỏ, có chuyện gì không thể nói riêng được sao?"
[Chuyện này là do mình làm không đúng, suốt tám năm nay ngày nào mình cũng sống trong lo lắng, sợ rằng có một ngày chuyện này bị bại lộ. Là mình có lỗi với Nguyệt Ảnh, cho nên ông trời cũng đang trừng phạt mình. Hai năm trước mình mang thai, Chí Cường bị tai nạn lao động, hoàn toàn mất khả năng sống tự lập, giờ con vẫn còn nhỏ, mình phải chăm sóc cả hai, thật sự sắp sụp đổ rồi.]
Triệu Hướng Vãn gật đầu nói: "Chúng tôi sẽ đợi cô dưới lầu, mười phút nữa gặp."
Mười phút sau, Kiều Tiểu Hồng đúng hẹn xuất hiện. Cô ta mặc một chiếc áo ngủ dài tay, cổ áo dính đầy vết sữa. Để kịp thời gian, cô ta còn không kịp chỉnh trang lại diện mạo.
Kiều Tiểu Hồng dè dặt hỏi: "Đồng chí cảnh sát, tôi thật sự không có tống tiền Chu Kinh Dung, mong các anh chị tin tôi… Các anh chị không phải đến để bắt tôi đấy chứ?"
Triệu Hướng Vãn lắc đầu: "Chúng tôi đến để tìm hiểu tình hình."
Kiều Tiểu Hồng nhẹ nhõm đôi chút: "Vậy, các anh chị muốn biết chuyện gì?"
Triệu Hướng Vãn hỏi: "Cái cốc, tại sao cô giấu đi? Tại sao cô lại bán cho Chu Kinh Dung?"
Hai mắt Kiều Tiểu Hồng đỏ hoe, quay mặt nhìn về phía đóa hoa hồng dưới ánh đèn đường, nước mắt lặng lẽ rơi như mưa, chuyện này đã đè nặng trong lòng cô ta suốt tám năm qua, khiến cô ta luôn cảm thấy cắn rứt lương tâm.
Cảnh sát đã biết, hơn nữa Chu Kinh Dung cũng đã nói ra sự thật, cô ta làm sao có thể che giấu nữa đây?
Kiều Tiểu Hồng vốn không xinh đẹp, gia cảnh bình thường, lại thích buôn chuyện và hay lợi dụng người khác. Trong lớp có tám cô gái, nhưng cô ta là người có ít bạn nhất. Chỉ có Tần Nguyệt Ảnh tốt bụng và hào phóng, không để tâm đến tính cách vụ lợi của Kiều Tiểu Hồng, dần dần hai người đã trở thành bạn.