Cả hai cùng dậy sớm chạy bộ, cùng đi lấy cơm, lấy nước, cùng nhau đi học, thân thiết như hình với bóng. Ban đầu, Tần Nguyệt Ảnh có chuyện gì đều chia sẻ với cô ta, nhưng sau kỳ thực tập hè năm ba, cô ấy đã thay đổi, lúc nào cũng lẻ loi, thần thần bí bí.
Kiều Tiểu Hồng có cảm giác bị bỏ rơi.
Trước đây, vào cuối tuần cô ta có thể đến nhà Tần Nguyệt Ảnh để ăn uống, mặc đồ mới của bạn, dùng văn phòng phẩm mới, nhưng giờ Tần Nguyệt Ảnh thậm chí còn không muốn cho cô ta mượn một chiếc cốc để uống nước.
Dần dần, Kiều Tiểu Hồng bắt đầu nảy sinh bất mãn với Tần Nguyệt Ảnh.
Nhưng Tần Nguyệt Ảnh đang chìm đắm trong tình yêu, không mảy may chú ý đến sự thay đổi của Kiều Tiểu Hồng. Từ Tuấn Tài lớn hơn cô ấy cả chục tuổi, mặc dù thành công trong sự nghiệp, nhưng đã từng ly hôn (theo lời Từ Tuấn Tài nói). Hơn nữa, Từ Tuấn Tài luôn khuyên Tần Nguyệt Ảnh giấu chuyện tình cảm cho đến khi cô ấy tốt nghiệp đại học mới công bố. Vì vậy, thậm chí cô ấy còn không dám nói với bố mẹ mình, càng không dám nói với Kiều Tiểu Hồng.
Khi Tần Nguyệt Ảnh ngất trong phòng vẽ, Kiều Tiểu Hồng tình cờ ở bên cạnh. Trong khi các bạn nam vội đưa cô ấy vào bệnh viện, Kiều Tiểu Hồng như bị ma xui quỷ khiến mà bỏ chiếc cốc của Tần Nguyệt Ảnh vào ba lô của mình. Chiếc cốc này là hàng nhập khẩu, màu sắc rất đẹp, hơn nữa lại giữ nhiệt tốt, Kiều Tiểu Hồng đã thèm muốn từ lâu, nhân lúc mọi người không chú ý, cô ta liền lấy nó.
Kiều Tiểu Hồng nghĩ, dù sao cũng sắp tốt nghiệp, sau này mỗi người một nơi, chẳng ai biết ai. Chiếc cốc này cô ta mang về thành phố Châu, nếu ai hỏi, cứ nói là bạn học tặng, không ai đối chứng được, thì sợ gì.
Tần Nguyệt Ảnh mê man bất tỉnh, cả bệnh viện đều đang tìm nguyên nhân bệnh.
Phùng Lị Lị nhanh chóng tìm đến Kiều Tiểu Hồng: "Có phải cái cốc đó ở chỗ cô đúng không? Trong phòng chúng ta chỉ có cô là hay chiếm đồ đạc của người khác thôi."
Ngay sau đó, Chu Kinh Dung cũng tìm đến cô: "Đưa nó cho tôi, tôi sẽ trả cô hai ngàn tệ."
Hai ngàn tệ! Vào những năm 80, sinh viên vừa tốt nghiệp chỉ kiếm được khoảng 100 tệ mỗi tháng, Kiều Tiểu Hồng nghe thấy con số đó, mắt sáng rực. Cô ta liền giao hàng, nhận tiền ngay lập tức.
Sau đó, bệnh viện phát hiện Tần Nguyệt Ảnh bị ngộ độc thallium, cảnh sát vào cuộc. Lúc này, Kiều Tiểu Hồng mới nhận ra mình đã gây ra chuyện lớn!
Chiếc cốc cô ta bán đi chính là bằng chứng của vụ đầu độc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-260-ai-lay-chiec-coc-do-nguoi-do-chinh-la-hung-thu.html.]
Ai lấy chiếc cốc đó, người đó chính là hung thủ!
Phùng Lị Lị dọa cô ta phải giữ im lặng: "Nếu cô dám hé miệng nửa lời, tôi sẽ tố cô trộm cốc rồi tống tiền hai ngàn tệ. Cô chính là hung thủ đầu độc."
Kiều Tiểu Hồng chỉ là người ham hư vinh, thích chiếm chút tiện nghi, chứ đâu có gan g.i.ế.c người? Bị Phùng Lị Lị dọa, cô ta run như cầy sấy, trước cảnh sát hỏi gì cũng không dám nói.
Nhưng khi bố mẹ Tần Nguyệt Ảnh đến phòng ký túc xá thu dọn đồ đạc, ngồi trước bàn học của con gái rơi nước mắt, Kiều Tiểu Hồng cảm thấy áy náy vô cùng, bọn họ là những người tốt, mỗi lần cô ta đến chơi, họ luôn chuẩn bị đồ ăn ngon, chăn màn ấm áp, đón tiếp cô ta nồng hậu, chưa bao giờ trách cô ta vì tật chiếm tiện nghi.
Kiều Tiểu Hồng rơi nước mắt, lần đầu tiên cô ta cảm thấy hối hận.
Nhưng khi cô ta định bước tới nói sự thật, Phùng Lị Lị đã kéo cô ta lại: "Cô bị thần kinh à? Tần Nguyệt Ảnh đã thành người tàn phế rồi, nói ra sự thật thì có ích gì? Cô có thể khiến cậu ấy tỉnh lại không? Thà cầm tiền mà rời đi, mọi người đều yên ổn."
Phùng Lị Lị nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung tợn, Kiều Tiểu Hồng không dám chống đối.
Hà Minh Ngọc hỏi: "Cô có tận mắt thấy Phùng Lị Lị đầu độc không?"
Kiều Tiểu Hồng lắc đầu: "Không, tôi chỉ nghe thấy cô ta thức dậy, kéo ngăn kéo, có tiếng loạt xoạt, nhưng tôi không thấy cô ta bỏ thuốc độc vào ly."
Hà Minh Ngọc tiếp tục hỏi: "Phùng Lị Lị đe dọa cô vì lý do gì? Còn Chu Kinh Dung tìm cô mua chiếc cốc là vì sao? Cô chưa bao giờ nghĩ đến nguyên nhân à?"
Kiều Tiểu Hồng run rẩy: “Tôi đoán là họ cùng nhau bỏ độc, đúng không? Họ là người xấu! Tôi... tôi không dám đắc tội.”
“Có chứng cứ không?”
“Không có. Tôi chỉ đoán thôi.”
“Hãy kể lại tất cả những gì Phùng Lị Lị và Chu Kinh Dung đã nói với cô, không được bỏ sót một chữ nào!”