"Đựng trong bao giấy, hình vuông, dạng bột, Chu Kinh Dung lừa Phùng Lị Lị rằng đó là thuốc gây trầm cảm, chỉ để trừng phạt nhỏ Tần Nguyệt Ảnh."
"Không đúng, không phải như thế..."
Cuối cùng, sợi dây căng thẳng trong đầu Chu Kinh Dung đã đứt, bà ta bắt đầu la hét.
"Thuốc đó không thể khiến cô ta tàn tật, Phùng Lị Lị ra tay quá nặng, toàn bộ là lỗi của cô ta!"
Giọng la hét sắc nhọn vang vọng trong phòng thẩm vấn, khiến Hứa Tung Lĩnh đau tai. Kinh nghiệm mách bảo anh ta, phòng tuyến tâm lý của nghi phạm đã bị phá vỡ, đây chính là thời điểm tốt để khai thác sự thật!
Triệu Hướng Vãn hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi, lặng lẽ rút lui.
Quay lại phòng thẩm vấn số 1, Phùng Lị Lị vẫn đang ngồi chán nản trên ghế, nhìn chằm chằm vào mặt bàn trước mặt.
Triệu Hướng Vãn đi tới trước mặt Phùng Lị Lị, chầm chậm ngồi xuống, ra hiệu cho Hà Minh Ngọc chuẩn bị ghi chép.
Người vừa rồi còn tỏ vẻ nhút nhát, giờ đột nhiên trở nên điềm tĩnh, tạo ra một áp lực nghiêm trọng. Phùng Lị Lị từ từ ngẩng đầu, nhìn Triệu Hướng Vãn, cảm thấy một dự cảm không lành dâng lên trong lòng.
"Phùng Lị Lị?"
"Là tôi."
"Ban nãy Chu Kinh Dung đã khai hết. Thuốc là bà ta giao cho cô nhưng chỉ muốn dạy dỗ Tần Nguyệt Ảnh một chút, dùng liều lượng nhỏ sẽ gây ra trầm cảm, sẽ không có hậu quả nghiêm trọng. Là cô đã tự ý, tâm địa độc ác, tăng liều thuốc, dẫn đến Tần Nguyệt Ảnh bị trúng độc đến tàn tật. Sau đó, cô còn ép bà ta phải tài trợ cho đi du học..."
Cái gì?!
Phùng Lị Lị đột ngột đứng dậy, ghế kêu kẽo kẹt.
Cô ta vốn đã thấp thỏm, sợ hãi, bị những lời ngậm m.á.u phun người của Chu Kinh Dung làm cho tức giận đến hoa mắt váng đầu.
"Tôi không ép bà ta tài trợ, là bà ta tự đề nghị điều kiện..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-268-nhung-tin-tuc-co-noi-deu-nham-danh-lac-huong-minh.html.]
Khóe môi Triệu Hướng Vãn cong lên, trào phúng cười: "Vậy thì đừng che giấu nữa, hãy nói sự thật đi."
Phùng Lị Lị thấy ánh mắt sắc bén của Triệu Hướng Vãn, cuối cùng nhận ra: Nữ cảnh sát này đang giả vờ! Những tin tức cô nói đều nhằm đánh lạc hướng mình!
Nhưng mà.. Rốt cuộc mình đã nói cái gì? Cô ta còn chưa nói cái gì.
Dưới ánh mắt của Triệu Hướng Vãn, Phùng Lị Lị ngồi sụp xuống ghế, cảm giác thất bại tràn ngập.
Triệu Hướng Vãn nói: "Tội đầu độc và tống tiền, nếu bị kết án, có thể cô sẽ phải ở tù suốt đời. Cô từ nông thôn thi đậu đại học, đã cố gắng rất nhiều, chỉ để chứng minh bản thân giỏi hơn người khác. Chẳng lẽ cô muốn tất cả đều biến thành bọt nước sao? Cô có tài năng, có học vấn, có nền tảng sự nghiệp, tại sao lại để cho Chu Kinh Dung đẩy toàn bộ tội lỗi lên đầu cô? Chịu trách nhiệm với tội lỗi mà cô phải gánh, vài năm nữa ra tù, vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu."
Bị Triệu Hướng Vãn chọc trúng nỗi lòng, Phùng Lị Lị chán nản cúi đầu, đưa tay che mắt, nước mắt rỉ ra qua kẽ tay: "Tôi... Tôi sẽ nói."
Ngoài phòng thẩm vấn, Từ Tuấn Tài như ngồi trên chông.
Tuy ông ta hận Chu Kinh Dung đã bỏ thuốc, nhưng khi bình tĩnh lại, ông ta còn có Từ Thanh Khê là con trai, nếu không thể sinh con thì cũng không sao, sự phát triển của công ty vẫn cần sự hỗ trợ của gia đình Chu Kinh Dung, có thể chịu đựng được.
Ai ngờ lại kéo ra vụ đầu độc? Ai mà biết được?
Ngu xuẩn!
Trong lòng Từ Tuấn Tài thầm mắng, đi đi lại lại trong hành lang, cố gắng tự an ủi mình: Luật sư ở bên cạnh bà ta, chắc bà ta sẽ không ngu ngốc đến mức nói ra tất cả.
Thấy Triệu Hướng Vãn từ phòng thẩm vấn số 1 sang phòng thẩm vấn số 2 rồi lại từ phòng thẩm vấn số 2 quay về phòng thẩm vấn số 1, ra ra vào vào hai lần, mắt Từ Tuấn Tài lóe lên lửa giận, tự nhủ: Chờ chuyện này kết thúc, ông ta nhất định phải đến gặp Triệu Thanh Vân, bảo ông ấy quản lý cô con gái này cho tốt! Đúng là không ra gì!
Thấy Triệu Hướng Vãn đi tới phòng thẩm vấn số 1, Từ Tuấn Tài gọi cô lại: "Triệu Hướng Vãn!"
Triệu Hướng Vãn dừng lại, lạnh lùng nhìn ông ta.
Không biết tại sao, biểu cảm lạnh lùng, quật cường này khiến trong đầu Từ Tuấn Tài nhớ tới Mai Tâm Tuệ.
Khi ông ta ly hôn với Mai Tâm Tuệ, bà ấy cũng như thế, không khóc không la, lạnh lùng kiêu ngạo, bỏ lại câu: "Từ nay trở đi, cầu mong đường ai nấy đi, mỗi người sống cuộc sống của mình!"
Kết quả thế nào? Từ chối mọi sự giúp đỡ, không cần một xu bồi thường, một mình nuôi con, tưởng rằng độc lập là vĩ đại, cuối cùng lại khổ sở, buồn bã, bệnh nặng mà chết. Vậy nên... người ta phải biết tránh hiểm, sao phải tranh cãi một câu? Cái gì mà người tốt được báo đáp, kẻ xấu gặp quả báo? Đó chỉ là lừa dối người ngay thẳng.