[Đi mua đi, đè c.h.ế.t chị! Cuối năm 1996, thị trường chứng khoán tụt dốc mạnh, bao nhiêu người mất hết tài sản, người nhảy lầu xếp thành hàng. Nếu như chị cảm thấy tôi sống lại sẽ nói thật cho chị biết, vậy chị cứ nằm mơ đi!]
Triệu Hướng Vãn phất phất tay: “Cô về đi, đừng có lượn qua lượn lại trước mặt tôi nữa.”
Triệu Thần Dương chần chừ một chủ, luôn cảm thấy bị Triệu Hướng Vãn công kích như thế sẽ rất mất mặt, thế là lắm mồm nói một câu: “Tôi không có cướp đồ của chị, tất cả đều là lựa chọn của bọn họ, đúng không?”
Triệu Thần Dương cho rằng khi cô ta nói ra những lời này, chắc chắn Triệu Hướng Vãn sẽ cảm thấy đau lòng, nhưng không ngờ Triệu Hướng Vãn lại chẳng thèm để ý: “Bọn họ lựa chọn thế nào, tôi không quan tâm. Những thứ cô đã lấy đi, tôi cũng không lạ gì.”
Lời nói sắc như d.a.o này đ.â.m thẳng vào lòng Triệu Thần Dương.
Một người luôn đắc ý như cô ta, lại bị đánh bại bởi lời nói của Triệu Hướng Vãn.
Một người từng vui vẻ, kiêu ngạo, nhưng lại bị nụ cười của Triệu Hướng Vãn đánh tan!
Sau khi sống lại, Triệu Thần Dương cảm thấy bản thân mình vô cùng tốt đẹp.
Cướp đi ba mẹ ruột của Triệu Hướng Vãn, cướp đi những tài nguyên vốn thuộc về cô, cướp đi cuộc đời của cô. Đến lúc đó cô ta xuất hiện gọn gàng, xinh đẹp, so sánh với một Triệu Hướng Vãn lấm lem bùn đất, chắc chắn khi đó Triệu Hướng Vãn sẽ cảm thấy mất mác, sa sút, nghĩ thôi cũng thấy vui sướng biết bao.
Không ngờ đã nhiều năm trôi qua như thế, Triệu Hướng Vãn càng lúc càng tốt đẹp hơn, còn bản thân cô ta lại càng ngày càng đáng thất vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-278-than-the-tua-nhu-doa-luc-binh.html.]
Chẳng lẽ giành được rồi nhưng cũng không thật sự thuộc về mình sao? Vậy thì việc cô ta sống lại có ý nghĩa gì chứ? Triệu Thần Dương bị đả kích nặng nề, trong lòng vừa tức vừa hận, hoàn toàn không thở nổi, cả nửa ngày mới nói được một câu: “Vậy, tôi đi đây.” Nói xong lại ai oán nhìn Mai Thanh Khê một cái, xoay người bỏ đi.
Mặt Mai Thanh Khê đỏ lên, trong lòng định nói xin lỗi, nhưng cảm giác xấu hổ khiến anh ấy không mở miệng nổi. Mãi một hồi lâu, Mai Thanh Khê mới ngập ngừng lên tiếng: “Triệu Hướng Vãn, thật sự xin lỗi.”
Cố Chi Tinh đưa tay ôm trán: “Ông trời ơi, Mai Thanh Khê, không phải cậu bị sao chổi nhập đó chứ? Mẹ kế đầu độc g.i.ế.c người, ba ruột bạc tình bạc nghĩa, vị hôn thê do ba mẹ sắp xếp lại không giải thích nổi.”
Cố Chi Quang nuốt hết phần đậu phộng đang nhai trong miệng, lên tiếng phụ hoạ: “Đúng rồi đấy, mau chia tay đi. Lấy vợ dữ như thế, nhất định sẽ gặp tai hoạ.”
Có nên từ hôn với Triệu Thần Dương không? Thật ra Mai Thanh Khê vẫn luôn do dự, dù sao anh ấy vẫn có chút thương hại dành cho Triệu Thần Dương, luôn cảm thấy tới năm mười tuổi cô ta mới được về ở với ba mẹ ruột, nhưng rồi lại bị gửi làm con gái nuôi của Chu Kinh Dung, thân thế tựa như đóa lục bình, cũng đáng thương giống hệt anh ấy.
Cũng chính vì sự thương hại này đã khiến Mai Thanh Khê ngoan ngoãn đính hôn với Triệu Thần Dương, cố gắng phối hợp cùng cô ta, đồng hành cùng cô ta trong nhiều dịp khác nhau, đóng vai một vị hôn phu tiêu chuẩn.
Nhưng bây giờ, Mai Thanh Khê đã quyết tâm sẽ quyết liệt với Từ Tuấn Tài, đi theo con đường của riêng mình, những thứ xiềng xích trên người anh ấy cũng dần dần biến mất, anh ấy cũng có những suy nghĩ mới.
Mai Thanh Khê tựa như đang tự lẩm bẩm, nhưng cũng giống như đang giải thích với Triệu Hướng Vãn: “Triệu Thần Dương đã từng là con gái nuôi của Chu Kinh Dung, cũng xem như chật vật kiếm sống trong hoàn cảnh xa lạ, tôi thấy cô ấy đáng thương, cho nên mới đồng ý đính hôn với cô ấy. Thế nhưng bây giờ… tôi sẽ chính thức nói lời từ hôn.”
Cuối cùng Mai Thanh Khê quyết định sẽ chia tay với Triệu Thần Dương, Cố Chi Tinh và Cố Chi Quang đồng ý hai tay hai chân.
Triệu Hướng Vãn liếc mắt nhìn Mai Thanh Khê, nghĩ đến việc Triệu Thần Dương nói kiếp trước cô và Mai Thanh Khê là vợ chồng, hai người cùng nhau khởi nghiệp và trở nên giàu có, không biết tại sao lại thấy có hơi không được tự nhiên cho lắm, cô khẽ nói với Mai Thanh Khê: “Cậu muốn đến thành phố Thâm Quyến kinh doanh bất động sản sao?”
Mai Thanh Khê gật đầu: “Đúng rồi.”
Triệu Hướng Vãn nghĩ tới những lời mình vừa nghe được ban nãy, mỉm cười nói: “Vô cùng tốt, tôi thấy tương lai nghề này sẽ rất phát triển đấy, cậu cứ nghiêm túc thực hiện đi.”