Cố Chi Quang đột nhiên đứng bật dậy: “Nếu như, hoàn toàn không có cãi vã mà Trạm Bình g.i.ế.c c.h.ế.t Trạm Hiểu Lan luôn thì sao? Điều này có thể giải thích vì sao Trạm Hiểu Lan không liên lạc với Giả Tuấn Nam!”
Giả Tuấn Nam ngước mắt lại chạm phải khuôn mặt hoảng sợ của Cố Chi Quang, lắp ba lắp bắp nói: “Không, không phải chứ? Sao lại g.i.ế.c người?”
Cố Chi Quang nói: “Tuổi tác của Trạm Hiểu Lan cũng xấp xỉ chúng ta, vóc dáng khoẻ mạnh, đầu óc minh mẫn, tình cảm với cậu cũng không tệ. Nếu như chịu ấm ức, chắc chắn sẽ tìm đến cậu. Nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thế tại sao lại đột nhiên mất tích?”
Trước đó, Giả Tuấn Nam chỉ cho rằng Trạm Bình đã giấu Trạm Hiểu Lan đi, hoặc có thể nói là lén đuổi cô ấy về quê, trong lúc tức giận đã mượn sức của Cố Chi Quang để tìm ra bạn gái mình. Nhưng bây giờ vừa nghe Cố Chi Quang phân tích như thế, không nhịn được cảm thấy rợn tóc gáy.
“Không… không thể nào? Ba mẹ Hiểu Lan có năm người con, cô ấy là thứ ba, thành tích học tập tốt nhất, thế nhưng bởi vì nhà nghèo nên học tới lớp mười, mẹ cô ấy bị bệnh phải cần dùng đến tiền, không còn cách nào khác mới ra ngoài đi làm. Cô của Hiểu Lan là người có tương lai nhất trong thôn năm đó, sau khi lập gia đình đã theo dượng tới thành phố Tinh làm việc ở cục Viễn Thông. Về sau chồng bà ấy có người phụ nữ khác ở ngoài, thế là bỏ rơi bà ấy. Bà ấy có một cô con gái, năm sáu tuổi đã bị tàu hỏa tông chết, từ đó về sau bà ấy bắt đầu hoài nghi, vừa nhìn thấy đàn ông đã sa sầm.
Nhưng bà ấy cũng rất quan tâm đến Hiểu Lan, Hiểu Lan từng nói với tôi, lúc cô ấy vừa đến thành phố Tinh này, không có gì cả, bà ấy đã lo mọi việc từ đầu tới chân. Ngoại trừ việc không cho phép Hiểu Lan yêu đương ra, bà ấy cũng không có gì không tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-284-toi-khong-he-dua-gion-tinh-cam-cua-co-ay.html.]
Nói tới đây, Giả Tuấn Nam ngước mắt nhìn mấy người trước mặt, ánh mắt có hơi luống cuống, mờ mịt: “Không thể nào? Không thể nào đâu? Hiểu Lan cũng chỉ yêu đường với tôi, chúng tôi dự định sau khi tôi tốt nghiệp sẽ đi gặp ba mẹ hai bên, sau đó sẽ bàn chuyện kết hôn. Tôi không hề đùa giỡn tình cảm của cô ấy, hai người bọn tôi yêu nhau thật lòng, muốn sống chung với nhau. Như thế cũng không được sao? Chẳng lẽ bởi vì điều này mà bà ấy hãm hại Hiểu Lan sao?”
Nghĩ đến những bộ tiểu thuyết trinh thám mà mình từng đọc trước đây, Cố Chi Quang phát huy đầy đủ trí tưởng tượng của mình.
“Cậu không hiểu đâu! Kiểu phụ nữ bị đàn ông làm tổn thương tình cảm như Trạm Bình ấy mà, trong lòng sẽ có chút biến thái, không chịu nổi việc cháu gái có người yêu thương, càng căm ghét vì cô ấy có được hạnh phúc của riêng mình. Có khi nào Trạm Hiểu Lan đã kể cho Trạm Bình nghe chuyện của hai người, vì để ngăn cản cháu gái mình rời đi thế là nhốt… thậm chí còn khiến cô ấy bị thương không?”
Cố Chi Quang không dám nói ra từ đáng sợ hơn, trên thực tế trong lòng anh ấy còn có suy nghĩ đáng sợ hơn.
[Giả Tuấn Nam đã từng nói, nhà của Trạm Bình ở lầu một, nếu Trạm Bình g.i.ế.c c.h.ế.t Trạm Hiểu Lan, tới nửa đêm không có người đã lặng lẽ chôn cô ấy trong sân, sau đó lại nói với người ngoài rằng Hiểu Lan trộm tiền bỏ nhà đi, như vậy có thể giải thích tại sao Trạm Hiểu Lan lại biến mất không thấy, vừa có thể lấp l.i.ế.m cho qua nếu anh trai và chị dâu tới tìm. Chỉ là bà ta không ngờ, Giả Tuấn Nam sẽ tìm tới, làm rối loạn âm mưu g.i.ế.c người chôn xác của bà ta. Không được… mình phải nghĩ cách để mò tới nhà bà ta, điều tra xem trong sân có dấu vết bị đào bới không.]
Cho dù Cố Chi Quang không nói ra, nhưng Giả Tuấn Nam lại có thể hiểu được ý ngầm của anh ấy, căng thẳng, hai tay run rẩy: “Không thể nào? Không thể nào? Đây là một người đang sống sờ sờ, là cháu gái ruột của bà ấy, bình thường Hiểu Lan đối xử với bà ấy tốt biết bao, biết được dạ dày bà ấy không khỏe nên cũng cố gắng nấu những món mềm, thanh đạm, hơn nữa còn giúp bà ấy đan áo len, khăn quàng cổ, chỉ sợ mùa đông bị cảm lạnh. Sao có thể như vậy chứ? Không thể nào? Không thể nào…”
Triệu Hướng Vãn cắt đứt dòng suy nghĩ của hai người này: “Trạm Hiểu Lan khỏe mạnh hơn Trạm Bình, nào có thể nói g.i.ế.c là g.i.ế.c được chứ? Huống chi cảnh sát cũng đã khám xét hiện trường rồi, cũng không phát hiện vết máu, hay dấu vết đánh nhau.”