"Đúng là năm đó Trạm Hiểu Lan định bỏ đứa bé, nhưng nghĩ lại dù gì nó cũng là một sinh mạng, nên có chút không đành lòng. Đứa bé lớn nhanh, thông minh khỏe mạnh, da dẻ trắng trẻo đáng yêu lắm. Nhưng vì không chồng mà có con, Trạm Hiểu Lan không dám nuôi, nên mới đem cho người ta."
Ánh mắt Hùng Thành Phong lóe lên tia hung ác: "Con của ông đây mà cô ta dám đem cho người khác!"
Triệu Hướng Vãn nói: "Vậy thì làm sao đây? Anh vứt cho cô ấy hai trăm tệ, bắt cô ấy đi phá thai, ép chia tay. Cô ấy mới có mười tám tuổi, chẳng biết gì, chẳng lẽ bắt cô ấy khóc lóc cầu xin anh quay lại à? Lúc sinh con thì cô ấy bị băng huyết, suýt c.h.ế.t trên bàn sinh, rất đáng thương. Anh lúc đó không biết trân trọng, ức h.i.ế.p một cô gái vừa từ nông thôn ra thành phố làm thuê, bây giờ lại không chịu đối xử tử tế với cô ấy, nhốt cô ấy vào thùng mang đi, giấu diếm khắp nơi, sao lại có thể đối xử với người phụ nữ đã chịu bao khổ sở sinh con cho anh như vậy chứ?"
Làm thế nào để lời nói dối trông thật như thật? Ở chỗ chi tiết mà làm cho kỹ lưỡng là được.
Có lẽ vì quá khát khao có con, lại thêm tâm lý lệ thuộc vào mẹ, Hùng Thành Phong nghe nói Trạm Hiểu Lan khi sinh đứa bé đã gặp nguy hiểm đến thế, hắn ta động lòng, ánh hung dữ trong mắt dần dần tan biến, trở nên dịu lại.
[Nữ cảnh sát này nói thật quá, chắc là thật rồi. Hiểu Lan hận mình vì mình ép phá thai, sợ mình giành con nên mới bảo đã bỏ đứa bé. Thật ra, đứa bé vẫn sống tốt lắm chứ gì? Không biết nó trông như thế nào, có giống mình không? ]
Triệu Hướng Vãn bồi đánh thêm một đòn mạnh: "Anh có muốn xem hình đứa bé không? Tôi đã thấy nó ở chỗ Trạm Bình, hình như là ảnh chụp một năm tuổi, đáng yêu lắm."
Ánh mắt Hùng Thành Phong lóe lên tia mong chờ, chiếc còng tay giữ chặt hắn ta vào ghế thẩm vấn khiến hắn ta không thể cử động nhiều, nhưng lúc này vì bị lời của Triệu Hướng Vãn hấp dẫn, hắn ta bất giác ngả người về phía trước, lưng uốn thành một đường cong.
"Được." Giờ đây, Hùng Thành Phong không còn chút nghi ngờ nào nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-302-nhung-gi-cang-khong-co-duoc-cang-tran-quy.html.]
Hắn là con trai độc nhất trong nhà, mười lăm tuổi đã từ nông thôn ra ngoài làm thuê. Ban đầu làm thợ phụ hồ trên công trường, vì thân hình vạm vỡ, dám đánh dám liều, được một băng nhóm xã hội đen để mắt đến. Mỗi ngày hắn ta không cướp địa bàn thì cũng tham gia đánh nhau băng nhóm, trong một trận ẩu đả đã lỡ tay đánh người tàn phế, bị phạt đi tù.
Ra tù, Hùng Thanh Phong rời xa nơi cũ, đến thành phố Tinh mở tiệm sửa xe. Nhưng tính khí nóng nảy, bạo lực của hắn ta vẫn không đổi. Tính tình hắn ta độc ác, ra tay ác độc, nhưng vì vẻ ngoài cao to, vung tay hào phóng nên vẫn thu hút nhiều cô gái. Bản thân hắn ta vốn đã tràn đầy hooc-môn nam tính, lại không có chút đạo đức nào, hầu như không hề từ chối bất kỳ cô gái nào, sống phóng túng giữa những bụi hoa.
Hùng Thành Phong tuy hung hãn, nhưng lại vô cùng hiếu thảo với bố mẹ. Sau khi bố mất, đối diện với lời cầu khẩn của mẹ, hắn ta cảm nhận được áp lực với việc nối dõi tông đường. Nhưng khi hắn ta bắt đầu nghĩ đến chuyện kết hôn sinh con, hắn ta phát hiện ra mình không thể làm phụ nữ có thai, lúc đó mới bắt đầu hoảng loạn.
Sau hai năm cố gắng, khi kết quả kiểm tra từ bệnh viện được đưa ra, nhìn thấy ba chữ "tinh trùng yếu", Hùng Thanh Phong gần như sụp đổ… một thằng đàn ông vô dụng, không có con nối dõi, có lỗi với bố mẹ, hổ thẹn với tổ tiên...
Hàng loạt cảm xúc tiêu cực trào dâng, hắn ta chỉ thấy trước mắt tối sầm lại.
Một ngày nọ, khi lái chiếc xe van đi qua cửa hàng giày, hắn ta vô tình thấy Trạm Hiểu Lan, liền nhớ đến chuyện trước đây mình từng khiến người phụ nữ này mang thai, lập tức thấy lóe lên hy vọng. Biết đâu đứa bé năm đó vẫn còn sống? Có khi giờ đây hắn ta đã làm cha rồi?
Những gì càng không có được, càng trân quý.
…Câu nói này, Hùng Thành Phong được thể hiện một cách triệt để.
Nhận ra Hùng Thành Phong đã bị lay động, Triệu Hướng Vãn đứng dậy nói: "Vậy anh đợi một chút, tôi đi tìm Trạm Bình xin tấm ảnh."
Ánh mắt Hùng Thành Phong dõi theo Triệu Hướng Vãn, mãi cho đến khi cánh cửa phòng thẩm vấn khép lại, hắn ta vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa ấy, như thể muốn nhìn xuyên qua khoét ra một lỗ.