Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 303: Có Con Trai Thì Ghê Gớm Lắm À?

Cập nhật lúc: 2025-07-02 03:34:43
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nửa tiếng sau, Triệu Hướng Vãn quay lại, rút ra một tấm ảnh đen trắng cỡ nửa inch, đưa đến trước mặt Hùng Thành Phong.

Hai tay và toàn thân Hùng Thành Phong bị cố định trên ghế, không thể cử động nhiều. Hắn ta run rẩy đưa tay chậm rãi đón lấy bức ảnh, ánh mắt tham lam nhìn chăm chăm vào tấm ảnh nhỏ xíu.

Đứa bé cắt tóc ngắn, mặc áo thun trắng, một chiếc quần yếm hoa, đôi chân trắng trẻo trần trụi, ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, thân hình tròn trĩnh, đôi mắt to tròn, đôi môi mũm mĩm, một đôi tai to vểnh trông vừa buồn cười lại vô cùng đáng yêu.

Càng nhìn, Hùng Thành Phong càng phấn khích.

Hắn ta nhìn chăm chằm bức ảnh suốt năm phút, đôi mắt dần dần đong đầy nước mắt, hắn ta kích động nói: "Con trai tôi! Đúng là con trai tôi! Cô xem đôi tai vểnh này, y hệt tôi hồi nhỏ. Cả đôi mắt này nữa, mắt hai mí, giống hệt tôi, giống hệt tôi."

Triệu Hướng Vãn trong lòng khẽ đảo mắt. Gã này, đúng là vì muốn có con mà phát điên rồi.

[Là con trai của tôi, tôi có con trai rồi, tôi xứng đáng với liệt tổ liệt tông rồi. Nói cho cảnh sát biết tung tích của Trạm Hiểu Lan cũng không vấn đề gì, nhưng phải để họ tìm con trai về cho tôi. Tôi không g.i.ế.c người, cùng lắm chỉ bị kết tội cưỡng ép, bắt cóc, thi hành án khoảng chục năm. Nếu ở trong tù cải tạo tốt, có khi được giảm án, bảy, tám năm là được ra rồi. Đến lúc đó, con trai tôi cũng vừa vào cấp hai, tôi vẫn còn có thể lớn lên cùng nó.]

Thấy thời cơ chín muồi, Triệu Hướng Vãn lại hỏi: "Trạm Hiểu Lan đang ở đâu?"

Suy nghĩ một lát, Hùng Thành Phong ngước mắt nhìn về phía Diêu Quốc Thành đứng bên cạnh: "Tôi có một điều kiện."

Diêu Quốc Thành nghiêm mặt: "Anh nói đi."

Hùng Thanh Phong đáp: "Tôi sẽ dẫn các anh đến đó, nhưng các anh phải để tôi được nói chuyện riêng với mẹ tôi và Trạm Hiểu Lan nửa tiếng."

[Mình phải để Hiểu Lan đưa con về. Nếu cô ta không muốn nuôi, thì đưa cho mẹ mình. Hai năm qua mình cũng kiếm được chút tiền, tiền và sổ tiết kiệm mình để trong chiếc túi da ở trên xe. Tất cả để lại cho mẹ mình. Mẹ mình còn chưa đến sáu mươi, chắc chắn sẽ vui lòng nuôi cháu.]

Diêu Quốc Thành nhìn Triệu Hướng Vãn.

Triệu Hướng Vãn gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-303-co-con-trai-thi-ghe-gom-lam-a.html.]

Rõ ràng anh ấy là người có thâm niên nhất, cấp bậc cao nhất nhưng không hiểu sao lại theo bản năng nghe theo ý kiến của Triệu Hướng Vãn. Diêu Quốc Thành cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, anh ấy nắm tay lại, đưa lên miệng ho khan một tiếng: "Được. Anh dẫn chúng tôi đi cứu Trạm Hiểu Lan, tôi đồng ý để anh nói vài lời với cô ấy và mẹ anh. Nhưng… nói chuyện riêng tuyệt đối thì không thể."

Hùng Thành Phong cũng biết cảnh sát có điều kiêng dè, nên đành phải đồng ý.

Hùng Thành Phong hỏi Triệu Hướng Vãn: "Tấm ảnh này, tôi có thể giữ lại không?"

Triệu Hướng Vãn bình tĩnh đáp: "Được." Đoán rằng khi hắn ta biết sự thật, chắc sẽ tức đến mức xé nát tấm ảnh này mất.

Cảnh sát lập tức lên xe đi trong đêm.

Con đường quê tối đen, đèn pha của xe cảnh sát chiếu sáng phía trước. Hùng Thành Phong quá quen thuộc với con đường này, nhắm mắt cũng biết chỗ nào rẽ, chỗ nào chạy thẳng.

Khu Hồ Hạ nằm ở ngoại ô phía đông thành phố, từ trung tâm lái xe đến đó mất khoảng một tiếng. Trong không khí có mùi nước thoảng qua, nghĩa là họ sắp đến nơi rồi.

Ngũ Chi Câu nằm trong nhánh hồ, bốn bề là những ao cá được chia nhỏ, xen lẫn là những căn nhà nhỏ của nông dân rải rác khắp nơi.

Nước hồ Kim Liên trong xanh lấp lánh, bờ hồ uốn lượn quanh co. Xe cảnh sát bật đèn pha chạy băng qua con đường quê nhỏ hẹp, phải hết sức cẩn thận. Hoàng Nghị dẫn đầu đoàn xe, giảm bớt tốc độ.

Hùng Thành Phong cười khẩy: "Hay là để tôi lái?"

Hoàng Kiên thấy hắn ta sắp c.h.ế.t đến nơi mà còn có tâm trạng đùa giỡn, trong lòng không khỏi bực bội: "Hừ! Tâm trạng tốt nhỉ."

Đúng là tâm tình Hùng Thành Phong đang rất tốt. Dù tay hắn ta bị còng nhưng vẫn nắm chặt tấm ảnh nhỏ của "con trai" mình: "Tôi có con trai rồi, anh biết không? Tôi có con trai rồi. Đợi lát nữa tôi nói với mẹ tôi, mẹ tôi chắc sẽ mừng lắm."

Hoàng Kiên bực bội đáp lại: "Có con trai thì ghê gớm lắm à?"

Hùng Thành Phong nở một nụ cười rạng rỡ: "Ghê gớm chứ, rất ghê gớm."

Hắn ta mắc chứng tinh trùng yếu do khiếm khuyết gen bẩm sinh, bác sĩ bảo không có thuốc chữa. Việc Trạm Hiểu Lan có thể mang thai, ngoài việc cô ấy có thể chất dễ thụ thai, còn nhờ yếu tố may mắn. Có thể nói, đứa con trai này đến với hắn ta vô cùng khó khăn, dùng cụm từ "vạn người có một" để miêu tả cũng không hề quá đáng.

Loading...