Xe cứ chầm chậm tiến về phía trước, cuối cùng hai chiếc xe cảnh sát dừng lại trước một căn nhà nông thôn cô độc.
Những cọc gỗ cao đến nửa người tạo thành một hàng rào, bên ngoài hàng rào là ao cá lớn. Trước cổng gỗ, cỏ dại mọc um tùm, mang theo vẻ tiêu điều hoang vắng.
Đèn pha xe quét qua hàng rào, trong nhà bỗng sáng đèn, một giọng nữ già nua vang lên: "A Phong về rồi à?"
Nghe thấy giọng nói đấy, Hùng Thành Phong ngẩng đầu lên, theo bản năng hạ hai bàn tay bị còng xuống kẹp giữa hai chân, cầu khẩn hai cảnh sát đang ngồi hai bên: "Lấy cái áo che tay cho tôi đi."
Hoàng Kiên hừ lạnh: "Sợ bố mẹ lo lắng, sao còn dám làm chuyện phạm pháp?"
Hùng Thành Phong không phản bác, chỉ tiếp tục nài nỉ: "Đừng để mẹ tôi thấy còng tay, tôi sợ bà ấy bị sốc."
Hùng Thành Phong đẩy cửa xe bước ra, làn gió đêm mát lạnh thổi qua.
Hoàng Kiên cởi áo khoác ngoài, phủ lên cánh tay của Hùng Thành Phong, che đi chiếc còng tay sáng loáng, rồi lạnh lùng cảnh cáo: "Liệu mà ngoan ngoãn!"
Hùng Thành Phong cựa quậy tay dưới lớp áo, chỉnh lại sao cho tự nhiên hơn, sau đó lớn tiếng gọi: "Mẹ, con về rồi…"
Một bà lão tóc hoa râm đẩy cửa rào bước ra, nụ cười trên mặt bà ngay lập tức đông cứng khi nhìn thấy ánh đèn đỏ nhấp nháy trên nóc xe cảnh sát.
Hùng Thanh Phong bước tới trước, gọi: "Mẹ!"
Ánh mắt bà lão lướt qua những cảnh sát đứng cạnh hắn ta, chân bà ấy khựng lại, suýt ngã. Bà ấy vịn vào hàng rào, cố gắng đứng vững, giọng run run: "A Phong à, con... con là thế nào…"
Hùng Thanh Phong cố gắng nặn ra một nụ cười: "Mẹ, con có tin vui muốn báo cho mẹ, con có con trai rồi!" Không đợi bà ấy kịp phản ứng, hắn ta nhanh chóng dúi tấm ảnh mà hắn ta vẫn nắm chặt vào tay bà ấy, giọng phấn khởi: "Mẹ nhìn xem, đây là con của con với Triệu Lan, thực ra cô ta chưa hề phá thai đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-304-ba-lao-cung-co-toi-nhung-khong-dang-de-duoc-thong-cam.html.]
Vào đêm không có trăng, bên ngoài tối tăm, chỉ có ánh đèn xe cảnh sát chiếu sáng một vùng nhỏ.
Bà lão cầm tấm ảnh dưới ánh đèn xe, chỉ cần nhìn một cái đã nhận định đó là cháu trai của mình. Bà ấy nắm chặt tấm ảnh, ánh mắt sáng lên: "Thật sao? Ôi trời ơi, nếu hôm nay tôi c.h.ế.t cũng yên tâm rồi. Mau mau, mẹ phải đốt hương nói cho bố con biết."
Hùng Thành Phong ra hiệu cho Hoàng Kiên: "Người ở trong nhà, chìa khóa để trong bình hoa ở phòng khách, các anh hãy đưa Hiểu Lan ra đi."
Hoàng Nghị dẫn người xông vào trong nhà, đôi môi bà lão bắt đầu run rẩy.
Hùng Thành Phong cố gắng an ủi mẹ mình: "Con… con đã ra đầu thú, chắc chắn sẽ được giảm án. Mẹ yên tâm, sổ tiết kiệm và tiền đều để trong hộp đồ của xe, xe ở dưới tòa nhà ký túc xá, mẹ nhớ đi lấy. Con sẽ bảo HIểu Lan đón con trai về, mẹ giúp con nuôi, đợi con ra ngoài rồi sẽ báo hiếu mẹ."
Bà lão vừa gật đầu vừa rơi nước mắt: "A Phong à, con đã thay đổi rồi chứ... Ngày nào mẹ cũng lo lắng lắm."
Triệu Hướng Vãn từ xe cuối cùng bước xuống, vừa lúc nghe được những suy nghĩ trong lòng bà lão.
[Tôi là một bà lão nông thôn không có học vấn, chỉ biết trồng rau, nuôi cá, cho gà ăn, nấu cơm. Những việc A Phong làm, tôi không thể ngăn cản được, cũng không có cách nào ngăn cản được. Tôi chỉ có một đứa con trai, cũng không có khả năng cho nó cái gì, nó bảo cái gì thì tôi chỉ có thể làm cái đó. Trước đây nó đánh nhau, làm người khác bị thương nặng, tôi khuyên nó, nó không nghe, kết quả là vào tù. Ra tù rồi nó lại cướp của, dẫn người về rồi chôn trong sân, tôi lại khuyên nó, bảo nó đừng g.i.ế.c người nữa, nhưng nó không nghe, g.i.ế.c người này rồi người khác. Lần này lại đưa một cô gái về, trói trên giường, tội lỗi quá... Tôi có thể làm gì được chứ?]
Ánh mắt của Triệu Hướng Vãn trở nên lạnh lùng hơn nhiều.
Người đáng thương luôn có điều đáng ghét, nuông chiều con cái là g.i.ế.c c.h.ế.t chúng.
Bà lão cũng có tội, nhưng không đáng để được thông cảm.
Ngôi nhà nông thôn mà Hùng Thành Phong mua rất hẻo lánh, được bao quanh bởi các ao cá, bình thường không có ai đến ở. Cảnh sát điều động ba xe, đông nghịt người, nhưng không làm kinh động đến dân chúng xung quanh.
Một nữ cảnh sát đỡ Trạm Hiểu Lan sắc mặc trắng bệch, yết ớt từ trong nhà ra. Khi đi qua Hùng Thành Phong, cô ấy đột ngột quay lại, nhổ một ngụm nước bọt vào mặt hắn ta.
Bà lão vội vã bảo vệ con trai, nâng tay phải lên dùng tay áo lau sạch những thứ bẩn thỉu trên mặt hắn ta. Miệng bà ấy lẩm bẩm: "Sao phải khổ thế, sao phải làm vậy, đều là một nhà mà..."