Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 322: Em Nghĩ Gia Đình Mình Tốt Đẹp Sao?

Cập nhật lúc: 2025-07-02 04:35:45
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Như Lan còn quá trẻ, không thể chống lại khí thế của Vũ Kiến Thiết, cô ấy chỉ có thể nhìn theo bóng dáng ông ta rời đi mà không thể nói nên lời.

Một cơn đau nhói ở lòng bàn tay khiến Chu Như Lan cúi đầu, nhìn bàn tay phải của mình. Vì nắm c.h.ặ.t t.a.y quá mạnh, móng tay ngón út đã đ.â.m vào lòng bàn tay đến mức chảy máu.

Khi bóng dáng Vũ Kiến Thiết hoàn toàn biến mất, Vũ Như Hân mới rón rén bước đến bên Chu Như Lan, dè dặt hỏi: "Chị, mẹ thật sự tự tử sao?"

Trong mắt Vũ Như Hân, mẹ luôn dịu dàng hiền hậu, ở nhà không bao giờ nói to tiếng, ngay cả khi đối diện với sự ngang ngược của em trai Như Liệt, bà ấy cũng có thể kiên nhẫn giải thích. Một người mẹ dịu hiền như vậy, sao có thể tự tử được?

Chu Như Lan quay đầu nhìn Vũ Như Hân, ánh mắt xa cách, hỏi lại một câu: "Em nghĩ thế nào?"

Hai chị em đă sống chung với nhau mười chín năm, Chu Như Lan quá hiểu Vũ Như Hân. Ích kỷ, nhỏ nhen, lúc nào cũng mong muốn có được tất cả tình yêu và sự ấm áp của mọi người. Bình thường, Vũ Như Hân ỷ lại vào sự chiều chuộng của ba, chẳng coi Chu Như Lan ra gì, hiện giờ có lẽ vì mẹ tự tử khiến cô ta hoảng sợ nên mới bám lấy cô ấy như vậy.

Vũ Như Hân bị ánh mắt của Chu Như Lan làm nhói lòng, cẩn thận hỏi: "Chị, có lẽ ba nói đúng đấy, mẹ chỉ không cẩn thận ngã xuống thôi mà?"

Chu Như Lan quay đầu nhìn Miêu Huệ trên giường bệnh, sự bực tức mà Vũ Kiến Thiết vừa đè nén trong cô ấy lại bùng lên, cô ấy lạnh lùng nói: "Không cẩn thận ngã xuống? Lúc chín giờ tối, mẹ lên sân thượng làm gì? Kết quả khám nghiệm hiện trường sơ bộ cho thấy, không có người thứ ba, không có dấu vết ẩu đả, điều đó có nghĩa là gì? Dù gì em cũng học chuyên ngành hình sự, em tự nói đi, điều đó có nghĩa là gì?"

Vũ Như Hân cố gắng tìm lý do biện hộ cho ba mình: "Lúc mẹ xảy ra chuyện, trời đã tối muộn, điều đó gây khó khăn cho việc khám nghiệm hiện trường. Có thể có người thứ ba, nhưng vẫn chưa tìm ra được. Cũng có thể có dấu vết ẩu đả nhưng bị bỏ sót. Dù sao thì em vẫn không tin, mẹ lại suy nghĩ tiêu cực như vậy. Gia đình mình tốt đẹp thế cơ mà, tại sao mẹ lại phải nhảy lầu?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-322-em-nghi-gia-dinh-minh-tot-dep-sao.html.]

Chu Như Lan nhìn Vũ Như Hân với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc: "Em nghĩ gia đình mình tốt đẹp sao?"

Vũ Như Hân ngẩn ra một lúc: "Không tốt sao?"

Chu Như Lan quay mặt đi, không thèm đáp lại Như Hân.

Vũ Như Hân bị thái độ của chị mình làm cho lòng dạ rối bời, nhìn mẹ nằm trên giường bệnh không động đậy như thể đã chết, cô ta kéo áo Chu Như Lan, van nài: "Chị, đừng bỏ rơi em, em sợ lắm. Chị nói cho em biết đi, gia đình mình không tốt ở chỗ nào chứ?"

Chu Như Lan không nói gì.

Vũ Như Hân tiếp tục nói: "Chị nhìn mà xem, ba là Phó giám đốc sở, rất có danh tiếng trong ngành công an. Mẹ đi ra ngoài bao nhiêu người ngưỡng mộ. Chị làm việc ở đồn cảnh sát, em đỗ vào Đại học Công an, hai chị em mình đều theo yêu cầu của họ mà vào ngành Công an. Sau này em trai học xong chắc chắn cũng sẽ nối nghiệp, cả nhà năm người đều ở cùng một hệ thống, mọi người hỗ trợ lẫn nhau, ngày càng tốt đẹp hơn, chẳng phải em nói không đúng sao?"

Miêu Huệ nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ, y tá đi lại xung quanh. Thỉnh thoảng có người đến kiểm tra tình trạng của Miêu Huệ, kiểm tra thiết bị có hoạt động ổn định không, ghi lại dữ liệu huyết áp, nhịp tim.

Chu Như Lan không muốn trả lời lời của Vũ Như Hân, nên nhân lúc y tá kiểm tra, cô ấy vòng sang phía bên kia giường bệnh. Nhưng không ngờ Vũ Như Hân cứ như một cái đuôi nhỏ, cứ đi theo sau cô ấy, giọng đầy lo lắng: "Chị, chị nói gì đi mà, đừng không để ý đến em. Mẹ thế này, em sợ lắm."

Vũ Như Hân trông rất giống Miêu Huệ, đặc biệt là đôi mắt đẫm lệ, với hàng mi dài chớp chớp trông thật đáng thương. Chu Như Lan nhìn vào đôi mắt ấy, lòng mềm lại. Em gái tuy có nhiều tật xấu, nhưng ngoài mẹ ra, cô ta là người thân m.á.u mủ gần gũi nhất với cô ấy.

Chu Như Lan thở dài một hơi: "Em nghĩ ba đối xử tốt với mẹ không?"

Vũ Như Hân nghiêng đầu suy nghĩ: "Ba ít khi ở nhà, mọi việc đều do mẹ quyết định. Hai người họ chưa bao giờ cãi nhau, có chuyện gì đều bàn bạc với nhau. Nhiều gia đình khác cũng vậy mà, không phải tốt sao?"

Loading...