Chu Như Lan cười mỉa mai: "Chỉ có người ngu ngốc như em mới suy nghĩ như thế thôi, cái gì cũng không biết. Phó giám đốc Vũ ngày nào cũng giữ một khuôn mặt nghiêm nghị, về nhà như vào phòng thẩm vấn, ông ta có bao giờ thực sự lắng nghe mẹ nói gì không? Ông ta có bao giờ thực sự quan tâm mẹ không? Ông ta coi mẹ là vợ hay chỉ là người giúp việc?"
Uy quyền của Vũ Kiến Thiết trong nhà rất lớn, các con đều không dám phản kháng. Vũ Như Hân thường chỉ nũng nịu với Miêu Huệ, còn khi ba không có nhà thì cô ta lại thoải mái hơn. Trong lòng cô ta, ba là một người như ngọn núi vững chãi, trầm ổn, mạnh mẽ, đáng để dựa dẫm. Còn ba và mẹ có thân thiết hay không, cô ta không quan tâm. Đàn ông lo việc ngoài xã hội, đàn bà lo chuyện gia đình, phần lớn các gia đình đều có kết cấu như vậy. Chẳng lẽ chỉ vì chồng không nói chuyện mà vợ nhảy lầu tự tử sao? Vũ Như Hân lẩm bẩm: "Dù có như thế đi chăng nữa, mẹ cũng không có lý do gì để tự tử mà."
Chu Như Lan có tình cảm sâu đậm với Miêu Huệ hơn, cũng hiểu rõ mẹ mình hơn, cô ấy nhẹ giọng nói: "Em có biết mẹ cũng là cán bộ cấp phòng không? Mẹ cũng có sự nghiệp riêng của mình cơ mà? Để thành lập Trung tâm kỹ thuật hình sự, mẹ đã chạy đôn chạy đáo khắp nơi, cuối cùng cũng xây dựng được. Nhưng vì em phải thi đại học, em trai phải thi tốt nghiệp cấp hai, mẹ đã từ bỏ vị trí giám đốc, cam tâm làm người hùng thầm lặng."
Vũ Như Hân vẫn chưa hiểu rõ: "Ôi trời, làm giám đốc hay không thì có gì quan trọng? Nhà mình đã có một Phó giám đốc sở rồi, còn cần gì chức giám đốc trung tâm kỹ thuật nữa? Mẹ vốn không quan tâm đến hư danh, mẹ sẽ không vì chuyện nhỏ này mà nghĩ quẩn đâu."
Chu Như Lan gật đầu: "Phải, đây là chuyện nhỏ."
Cô ấy ngừng một chút rồi tiếp tục: "Nhớ lại lúc em trai học xong tiểu học, mẹ nói muốn cho thằng bé học cùng em ở trường Trung học Kim Liên Hồ, cùng nhau đi học về mỗi ngày, nhưng ba lại bảo con trai cần độc lập, nhất quyết gửi nó vào trường nội trú tốt nhất, trường Trung học Chí Viễn. Học phí trường Chí Viễn mỗi năm ba nghìn, em còn nhớ không?"
Vũ Như Hân bĩu môi: "Tất nhiên em nhớ. Lúc đó em đã khó chịu rồi, tại sao chị em mình học trường Trung học Kim Liên Hồ mà em trai lại được học trường Chí Viễn tốn kém như thế? Nhưng mà... chuyện này cũng là chuyện nhỏ thôi, dù sao em trai là con trai, học nội trú thì học nội trú thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-323-tre-con-ma-dua-nao-chang-khoc.html.]
Chu Như Lan mím môi: "Phải, đây cũng là chuyện nhỏ."
Giọng của Chu Như Lan dần lớn hơn: "Em trai là con của đồng đội ba, vừa tròn một tháng đã được đưa về. Lúc đó ba còn chưa nói với mẹ một tiếng. Lúc ấy em mới ba tuổi, mẹ vừa phải chăm sóc em, vừa phải chăm em bé, thường nửa đêm trốn vào chăn mà khóc, em có biết không?"
Vũ Như Hân thốt lên "A" một tiếng: "Lúc đó em còn nhỏ quá, đâu biết mẹ lại khóc? Em chỉ nhớ lúc nhỏ em trai khóc suốt, cứ khóc mãi, làm em phát bực."
Thiết bị y tế thỉnh thoảng phát ra âm thanh "bíp, bíp".
Y tá và bác sĩ rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn hai chị em Chu Như Lan và Vũ Như Hân.
Trong căn phòng yên tĩnh, giọng Chu Như Lan bắt đầu run rẩy: "Có lẽ, em sẽ nói đây cũng là chuyện nhỏ. Trẻ con mà, đứa nào chẳng khóc? Phó giám đốc Vũ để lại cho mẹ đứa con trai của đồng đội đã mất, nuôi dạy nó lớn lên, đó là biểu hiện của tình nghĩa đồng đội, cao cả biết bao. Nhưng tiếc là, người cao cả là Vũ Kiến Thiết, còn người khổ cực là Miêu Huệ."
Vũ Như Hân đã hiểu ý của Chu Như Lan, lòng cô ta như rơi vào hố băng. Phải rất lâu sau cô ta mới tìm lại được giọng nói của mình: "Một gia đình mà, cùng vinh quang, cùng khổ đau. Ba bận rộn công việc, không có cách nào chăm sóc con cái."
Chu Như Lan nhìn mẹ nằm trên giường bệnh, ánh mắt đầy xót xa: "Em không hiểu đâu, mẹ đã hy sinh rất nhiều cho gia đình này. Nhưng em nhìn xem thái độ của ba đối với mẹ. Mẹ sống c.h.ế.t không rõ, mà ba vẫn còn tâm trí đi làm! Trong mắt ba, mẹ thực sự là gì?"
Vũ Như Hân từ nhỏ đã được mẹ che chở kỹ lưỡng, mỗi ngày chỉ quan tâm đến ai mặc đẹp hơn, ai đạt điểm cao hơn, ai được mọi người yêu quý hơn. Lời của Chu Như Lan như xé toạc bức màn thế giới thực, khiến n.g.ự.c cô ta đau đớn đến khó chịu.