"Sao lại ngã từ trên đó xuống? Có ai hại bà ấy không?"
"Không biết, cảnh sát đang điều tra."
Vũ Như Hân vừa bị chị giáo huấn, nên không nhắc gì đến việc Miêu Huệ có thể đã tự tử.
Triệu Hướng Vãn đứng một bên, lặng lẽ lắng nghe suy nghĩ của cô ta, dần dần hiểu được mọi chuyện. Nhìn Miêu Huệ nằm im như tờ giấy vàng, Triệu Hướng Vãn nắm chặt tay, không thể kiềm chế nổi.
Trả giá cả nửa đời người, cuối cùng lại làm áo cưới cho người khác.
Bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy đau khổ, phải không?
Nhưng Triệu Hướng Vãn không thể làm gì cả. Người trong cuộc vẫn đang hôn mê, tất cả chỉ là phỏng đoán, hơn nữa cô cũng chỉ là bạn đại học của Vũ Như Hân, có thể làm gì đây?
Miêu Huệ vẫn chưa tỉnh, những biện pháp cần thiết, bác sĩ đã sử dụng hết, y tá chỉ có thể định kỳ tới kiểm tra. Tất cả phải chờ xem bà ấy có tự hồi phục hay không.
Có thể tỉnh lại, có thể trở thành người thực vật, cũng có thể không qua khỏi và ra đi mãi mãi.
Vũ Như Hân ngồi bên giường bệnh, nghe bạn bè an ủi, không hiểu sao trong lòng như có con mèo đang cào xé, vừa đau đớn, vừa xót xa, vừa bất lực.
Khoảnh khắc này, Vũ Như Hân cuối cùng đã trưởng thành.
Cô ta ngước lên nhìn Triệu Hướng Vãn, chân thành hỏi: "Triệu Hướng Vãn, môn hành vi học về biểu cảm vi mô của cậu, thực sự có thể phát hiện ra lời nói dối à?"
Triệu Hướng Vãn chưa kịp trả lời thì Chương Á Lan đã chen vào: "Tất nhiên rồi! Triệu Hướng Vãn giỏi lắm đấy. Tôi nói cho cậu biết, chỉ cần là người sống, biết thở và mắt biết chuyển động, cậu ấy có thể nhìn thấu suy nghĩ nhỏ nhất của cậu ngay lập tức."
Vũ Như Hân cười khổ: "Trước đây, thực ra tôi rất ghét cậu."
Triệu Hướng Vãn bình thản đáp: "Không sao đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-327-truoc-day-thuc-ra-toi-rat-ghet-cau.html.]
Có lẽ vì không khí trong phòng bệnh quá căng thẳng, có lẽ vì trái tim đang bị đè nén bởi bí mật khổng lồ, Vũ Như Hân rất muốn thổ lộ, nhưng cô ta vẫn cố gắng kiềm chế.
Ba cô gái trước mặt đã sống chung một năm trong cùng ký túc xá. Mạnh An Nam là một cô nàng tomboy, thẳng thắn và trung thực; Chương Á Lan nhiệt tình, chân thành và tốt bụng; Triệu Hướng Vãn bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong ấm áp, bao dung. Ba người họ đều là những người đáng tin cậy, nhưng… dù có đáng tin cậy đến đâu, bí mật này không thể nói ra.
Vũ Như Hân hỏi Triệu Hướng Vãn: "Sao cậu không tức giận thế?"
Triệu Hướng Vãn chỉ mỉm cười, không nói.
Vũ Như Hân cũng chỉ là một cô gái nhỏ nhen, hay ghen tị, luôn muốn giành lấy sự yêu thương. Ngoài những câu nói chua chát và vài cái lườm, cô ta cũng chưa từng làm điều gì tồi tệ, vậy thì có lý do gì để tức giận với cô ta chứ?
Nụ cười của Triệu Hướng Vãn ấm áp như gió xuân, xua tan đi lòng ghen tị từng tồn tại trong tim Vũ Như Hân.
Việc Triệu Hướng Vãn giành được nhiều giải thưởng hơn, được khen ngợi nhiều hơn, được các bạn yêu mến hơn, giờ đây chẳng còn quan trọng nữa. Vũ Như Hân chỉ mong mẹ mình sớm tỉnh lại.
...
Hai tiếng sau, Chu Như Lan quay lại bệnh viện.
Tay phải cô ấy xách theo một cái túi to, bên trong là đồ dùng vệ sinh cá nhân và quần áo thay cho hai chị em. Khuôn mặt cô ấy hơi nhợt nhạt, nụ cười đầy vẻ gượng gạo.
Vũ Như Hân nhận lấy chiếc túi từ tay chị mình, ngước mắt lên thấy trong mắt chị chứa đầy sự hoảng loạn, không khỏi cảm thấy lo lắng: "Chị, có chuyện gì vậy?"
Giọng Chu Như Lan run rẩy: "Ba, ba đang ở nhà dọn dẹp."
Vũ Như Hân vô thức hỏi: "Không phải ba đi làm sao?" Ngay sau đó, cô ta trợn trợn mắt nhìn chị. Không thể nào? Vũ Kiến Thiết trước giờ không bao giờ làm việc nhà, sao lại ở nhà dọn dẹp?
Chu Như Lan liếc nhìn các bạn của em gái đứng sau lưng ḿnh, ngập ngừng không nói.
[Ông ta, ông ta lại đang lục lọi đồ đạc trong nhà! Ông ta đang làm gì thế này? Mẹ sống c.h.ế.t còn chưa biết, ông ta lại ở nhà lục lọi đồ đạc! Khi thấy mình về nhà, ông ta có một thoáng bối rối, nhưng nhanh chóng che giấu, nói rằng ông ta về nhà để tìm một tài liệu.
Tài liệu! Thông thường tài liệu của ông ta đều ở trong phòng làm việc, làm sao lại có thể để trong phòng ngủ? Chắc ông ta không nhận ra, thứ ông ta đang lục là bàn trang điểm của mẹ. Chẳng lẽ ông ta có điểm yếu gì bị mẹ nắm giữ? Ông ta đang tìm cái gì cơ chứ? Mẹ không có thói quen viết nhật ký, chắc không phải là nhật ký, vậy đó là gì? Giấy chứng nhận xét nghiệm ADN sao? Hay là thứ gì khác…]