Triệu Hướng Vãn hỏi lại: “Chuyện này cậu phải đến tìm ba cậu chứ, tìm tôi làm gì?” Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, nếu như Vũ Kiến Thiết và Chu Như Lan đánh cược với nhau, vậy thì chỉ có Vũ Kiến Thiết mới quyết định được có cần phải thực hiện lời hứa cá cược hay không.
Mặt Vũ Như Hân lộ vẻ xấu hổ: “Tôi, tôi sợ ba tôi. Cậu có thể cùng tôi đi gặp ba được không?”
Triệu Hướng Vãn có hơi sửng sốt, đó là phó cục trưởng Vũ đấy. Sao Vũ Như Hân lại dám để cô nhúng tay vào mâu thuẫn của gia đình bọn họ chứ? Không sợ việc xấu trong nhà truyền ra ngoài sao? Cũng không lo lắng phó cục trưởng Vũ sẽ gây bất lợi cho bản thân cô ta sao?
Vũ Như Hân vội vàng giải thích: “Cậu chỉ cần đi xem một chút thôi, chỉ cần nhìn một chút thôi có được không? Không phải cậu học về vi biểu tình hành vi sao? Cậu giúp tôi xem thử xem ba tôi có thật lòng muốn chị tôi rời khỏi thành phố Tinh không.”
Triệu Hướng Vãn nhướng nhướng mày: “Ba cậu mà muốn giữ chị cậu ở lại thì có đến một trăm cách.” Đánh cược tính là gì chứ? Hơn nữa giữa ba và con gái nào có chuyện nhận thua. Cho dù Chu Như Lan soạn báo cáo xin thuyên chuyển, Vũ Kiến Thiết cũng có thể cho người bác bỏ, trừ phi… đây chính là kết quả mà Vũ Kiến Thiết mong muốn.
Vũ Như Hân cảm thấy trong lòng khó chịu: “Thế nhưng, tôi không muốn để chị tôi đi. Không có lý do gì để chị ấy đi vào lúc này cả, mẹ tôi vẫn còn chưa tình lại, chị ấy không thể đi được.”
Triệu Hướng Vãn vô cùng bình tĩnh: “Cậu không muốn vậy thì chủ động đi tìm cơ hội đi.”
Vũ Như Hân đứng ngẩn ngơ một hồi, cảm giác mọi sự cẩn thận của mình đều không cách nào che giấu khi đứng trước mặt Triệu Hướng Vãn, trong lòng tràn đầy xấu hổ. Cô ta thừa nhận, sở dĩ cô ta đến tìm Triệu Hướng Vãn, muốn kéo cô đi cùng để thuyết phục Vũ Kiến Thiết, nhưng thật ra vẫn có chút suy nghĩ muốn “đẩy phiền phức về phía người khác”.
Cô ta không dám một mình đối đầu với ba ruột của mình, nhất định phải tìm một chỗ dựa vững chắc cho mình. Trước đây có mẹ che mưa che gió cho cô ta, lại có Chu Như Lan đứng trước che chắn, bây giờ Chu Như Lan muốn đi, Vũ Như Hân lập tức kéo Triệu Hướng Vãn vào trận doanh của mình.
Nếu thắng, cô ta thu được lợi ích, còn nếu thua vẫn có người khác ủng hộ cô ta.
Hai má cô ta nóng lên, Vũ Như Hân run rẩy nói: “Thế, để tôi đi thử xem sao.” Triệu Hướng Vãn nói đúng, đây là chuyện của bản thân cô ta, phải do bản thân cô ta cố gắng tìm kiếm cơ hội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-343-phai-do-ban-than-co-ta-co-gang-tim-kiem-co-hoi.html.]
Vừa xoay người chuẩn bị rời đi, lại chợt nghe thấy trong hành lang truyền tới tiếng nói quen thuộc, sự can đảm vất vả lắm mới góp nhặt được cũng tan thành mây khói, Vũ Như Hân bị doạ giật mình một cái, nhanh chóng nấp sau lưng Triệu Hướng Vãn: “Tôi, ba tôi tới.”
Vừa dứt lời, cửa phòng làm việc của tổ trọng án bị đẩy ra, Hứa Tung Lĩnh đi phía trước, giọng nói như tiếng chuông vang: “Phó cục trưởng Vũ, mời ngài!”
Vũ Kiến Thiết mặc quân phục, bước vào phòng dưới sự vây quanh của nhiều người.
Triệu Hướng Vãn bước sang bên cạnh nhường đường, Vũ Như Hân không giấu bản thân được nữa, chỉ đành cố nặn ra vẻ mặt vui vẻ, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi: “Ba.”
Vũ Kiến Thiết không ngờ sẽ gặp được con gái ở nơi này, con ngươi co rút một cái.
[Sao Hân Hân lại ở tổ trọng án thế này? Chẳng lẽ con bé biết chuyện của Kha Chi Huỷ? Không đúng…]
Triệu Hướng Vãn nhanh chóng bắt được một tin tức quan trọng: Kha Chi Huỷ, cũng có thể là Kha Chi Tuệ, Kha Chi Tuệ.
Nội tâm của Vũ Kiến Thiết vô cùng vững chắc, sự hốt hoảng trong giây lát đã khiến lòng ông ta xuất hiện một khe hở, nhưng không bao lâu đã nhanh chóng đóng lại, chỉ trong vòng khoảng nửa phút, Triệu Hướng Vãn đã không nghe gì thêm được nữa.
Nhưng chính tên gọi này đã khiến Triệu Hướng Vãn sinh cảnh giác, trực giác nói cho cô biết, người gây tai nạn bỏ trốn tên là Kha Chi Huỷ, là người của Vũ Kiến Thiết!
Vũ Kiến Thiết trầm mặt hỏi: “Hân Hân, sao con lại ở đây?”
Vũ Như Hân theo bản năng đẩy Triệu Hướng Vãn ra: “Con, bạn học của con, Triệu Hướng Vãn đang thực tập ở đây, con đến chơi với cậu ấy thôi ạ.”
Triệu Hướng Vãn liếc nhìn cô ta một cái, đứng nghiêm, giơ tay chào: “Chào phó giám đốc Vũ, cảnh sát thực tập Triệu Hướng Vãn xin phép báo cáo với ngài!”