Vũ Kiến Thiết nghiêm túc liếc mắt nhìn Triệu Hướng Vãn, gật đầu một cái: “Còn trẻ, có triển vọng, rất tốt.” Ông ta đã từng nghe qua cái tên Triệu Hướng Vãn này, còn trẻ đã nghiên cứu về vi biểu tình hành vi học, hơn nữa còn ứng dụng lý thuyết này giải quyết mấy vụ án lớn, có tương lai.
Nhóm người Vũ Kiến Thiết ngồi xuống, nghe Hứa Tung Lĩnh báo cáo về tiến độ điều tra của vụ án lái xe gây tai nạn rồi bỏ trốn, khi nghe thấy tới nay vẫn chưa tìm được người, bèn cau mày một cái.
Sau khi báo cáo công việc xong xuôi, Vũ Kiến Thiết khích lệ đơn giản mấy câu, sau đó cũng lập tức chuẩn bị rời đi.
Triệu Hướng Vãn đột nhiên giơ tay lên, chạm vào Vũ Như Hân một cái, Vũ Như Hân muốn tránh cũng không được, chỉ đành lên tiếng gọi ba mình lại: “Ba!”
Vũ Kiến Thiết nhìn con gái, vẻ mặt vô cùng dửng dưng.
Vũ Như Hân lên tiếng năn nỉ: “Ba, ba đừng để chị ra biên giới.”
Vũ Kiến Thiết xụ mặt xuống: “Có chuyện gì thì về nhà nói.”
Vũ Như Hân biết tính tình của ba mình, nếu như chờ đến khi đóng cửa lại mới nói, cô ta nào còn cơ hội mở miệng nói chuyện chứ? Cô ta lấy hết dũng khí, nói tiếp: “Chị biết bản thân nghĩ sai rồi, bọn con đều hiểu lầm ba, là lỗi của bọn con, con thay mặt chị ấy xin lỗi ba!”
Vũ Kiến Thiết cười như không cười: “Xin lỗi sao? Bảo con bé tự tới nói.”
Vũ Như Hân cúi người, nở nụ cười: “Ba, không phải ba không biết tính tình của chị, bảo chị ấy đích thân đến xin lỗi, thế chẳng phải còn khó chịu hơn g.i.ế.c chị ấy luôn sao?”
Cô con gái từng luôn ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ lại cứ dây dưa không dứt trước mặt cấp dưới của ông ta, điều này khiến Vũ Kiến Thiết cảm thấy hết sức phiền não.
[Các người muốn chứng cớ, vậy thì cho các người chứng cớ đấy. Hừ! Chỉ cần biết được điểm yếu của con người, vậy thì có chứng cứ gì mà không lấy được? Cũng chỉ là một kết quả xét nghiệm ADN thôi mà, có gì khó khăn đâu chứ? Chu Như Lan phải đi, quá không nghe lời.]
Kết quả xét nghiệm ADN của Vũ Kiến Thiết đã bị làm giả! Nghe thấy nội dung quá mức chấn động này, Triệu Hướng Vãn ngừng thở, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân, rất sợ sẽ quấy rầy đến lời thú nhận trong lòng của Vũ Kiến Thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-344-vu-kien-thiet-cam-thay-het-suc-phien-nao.html.]
Sắc mặt Vũ Kiến Thiết trầm xuống, điều này khiến Vũ Như Hân càng thêm bất an hơn, lại tiếp tục năn nỉ: “Ba, ngày thường ba quá mức bận rộn, hôm nay cũng là vừa khéo gặp nhau, ba đừng trách con không hiểu chuyện. Ba nói với chị một tiếng đi, bảo chị ấy đừng ra biên giới, có được không ạ? Chị ấy nghe lời ba nhất, chỉ cần ba lên tiếng, chị ấy chắc chắn sẽ ở lại.”
Vũ Kiến Thiết không thèm để ý tới Vũ Như Hân, đứng dậy, ánh mắt quét một vòng trong phòng, cuối cùng dừng lại trên người Hứa Tung Lĩnh: “Đội trưởng Hứa, lệnh truy nã cấp A đã được ký, những việc còn lại giao cho cậu nhé, mong cậu nhanh chóng giải quyết vụ án.”
Nói xong, ông ta rời đi trước.
Bỏ lại Vũ Như Hân ngơ ngác đứng trong phòng làm việc, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi, nắm lấy cánh tay Triệu Hướng Vãn, hỏi: “Ý của ba tôi là sao thế? Ông ấy có giận tôi không? Chị gái tôi có được ở lại đây không?”
Hai mắt Triệu Hướng Vãn sáng lên: “Cậu thật sự muốn giữ chị cậu ở lại đây sao?”
Vũ Như Hân liên tục gật đầu: “Đương nhiên rồi, bây giờ mẹ tôi vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, bác sĩ nói rất có thể bà ấy sẽ trở thành người thực vật. Nếu như bà ấy biết chị phải ra biên giới, nhất định sẽ lo lắng c.h.ế.t mất. Cậu biết không, ba ruột của chị tôi cũng hy sinh trong quá trình điều tra phòng chống m.a t.u.ý đấy, tôi rất sợ.”
Triệu Hướng Vãn hỏi cô ta: “Tại sao chị cậu lại phải đi?”
Vũ Như Hân có chút khó hiểu nhìn Triệu Hướng Vãn: “Không phải ban nãy tôi nói cho cậu nghe rồi sao? Chị ấy cá cược với ba tôi.”
“Cá cược chuyện gì?”
“Xét nghiệm ADN ấy.”
“Ai là người thực hiện giám định?”
“Phòng xét nghiệm gen của trung tâm kỹ thuật hình sự tỉnh.”
“Kết quả đấy có đáng tin không?”
Hai mắt Vũ Như Hân mở to, cả nửa ngày mới trả lời: “Tỉnh, trung tâm kỹ thuật hình sự của tỉnh là do mẹ tôi sáng lập, dụng cụ xét nghiệm gen đều do mẹ tôi nhập từ Kinh Đô về. Trưởng khoa Lý Đức Hữu là người bạn mà mẹ tôi tin tưởng nhất, hơn nữa đây cũng là chuyện mà cục trưởng Uông đích thân giao phó, kết quả không đủ tin cậy sao?”