Vẻ mặt Triệu Hướng Vãn vô cùng bình tĩnh, cứ thế yên lặng nhìn Vũ Như Hân, tựa như muốn nói: Mắt thấy thì chắc chắn là thật sao?
Vũ Như Hân cảm thấy sau lưng lạnh toát.
Nếu như kết quả xét nghiệm ADN bị làm giả, vậy nói lên điều gì?
Nói rõ Vũ Kiến Thiết có tay mắt ở khắp nơi, mua chuộc được cả nhóm bạn thân của mẹ cô ta.
Nói rõ Vũ Kiến Thiết cũng đã đoán trước được kết quả này, làm việc hết sức kín đáo, hoàn toàn giấu kín thân phận của Vũ Như Liệt.
Suy nghĩ vô cùng cẩn thận.
Vũ Như Hân không dám nghĩ tiếp, chỉ ngây ngốc nhìn Triệu Hướng Vãn: “Thế tôi phải làm thế nào đây?”
Triệu Hướng Vãn: “Cần gì phải làm phiền đến phó cục trưởng Vũ chứ?”
Vũ Như Hân nhanh chóng hiểu ra, đưa tay chỉ Triệu Hướng Vãn, thốt lên: “Ý cậu là…”
Càng nghĩ càng thấy có lý, cần gì phải nhất định là Vũ Kiến Thiết và Vũ Như Liệt đi lấy m.á.u xét nghiệm ADN chứ? Nghe nói chỉ cần mấy thứ như tóc, móng tay, vẫn có thể tiến hành kiểm tra được.
Vũ Như Hân thấp giọng hỏi Triệu Hướng Vãn: “Có thể kiểm tra tôi và em trai tôi không? Nếu như hai chúng tôi có quan hệ huyết thống, thế không phải có thể nói lên việc em trai tôi là con riêng của ba tôi sao?”
Triệu Hướng Vãn có đặc biệt tìm hiểu các kiến thức có liên quan tới việc xét nghiệm gen, lắc đầu nói: “Chị em cùng cha khác mẹ không thể làm kiểm tra quan hệ huyết thống được.”
“Tại sao?”
“Nói một cách đơn giản, gen mà ba cậu di truyền cho cậu tạm gọi là X, còn gen mà Vũ Như Liệt được di truyền từ ba cậu là Y, bởi vì mã gen khác nhau, cho nên không cách nào xác định được quan hệ huyết thống.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-345-kha-chi-huy-sa-luoi.html.]
Vũ Như Hân “a” một tiếng, có cái hiểu cái không, thế nhưng có một điểm mà cô ta hiểu được: Chỉ có thể tiến hành giám định của Vũ Kiến Thiết và Vũ Như Liệt mà thôi.
“Xét nghiệm ADN bắt buộc phải lấy m.á.u sao? Tóc có được không?”
Triệu Hướng Vãn: “Có thể dùng tóc, nhưng nhất định phải là tóc lấy xuống từ trên đầu, phải còn dính cả nang tóc hoặc chân tóc. Còn tóc tự rụng hoặc cắt xuống thì không thể làm xét nghiệm ADN được.”
Cái này thì Vũ Như Hân nghe hiểu, suy nghĩ một chút, cắn răng một cái, giậm chân một cái: “Vậy thì để tôi đi lấy!” Nói xong, hào hứng chạy ra ngoài. Vừa chạy vừa nghĩ xem bản thân nên dùng cách gì để đưa Vũ Như Liệt ra khỏi trường nội trú, tiện thể lấy tóc của cậu ta. Điều đau đầu hơn chính là, phải làm thế nào để lấy vài cọng tóc từ trên đầu Vũ Kiến Thiết.
Chạy được một nửa, cô ta đột nhiên quay trở lại: “Thế nhưng trong tỉnh cũng chỉ có trung tâm kỹ thuật hình sự là có thể làm xét nghiệm ADN thôi.”
Triệu Hướng Vãn liếc cô ta một cái: “Trong tỉnh chỉ có một, nhưng ngoài tỉnh lại có nhiều.”
Vũ Như Hân bừng tỉnh: “Đúng, đúng, đúng, là tôi hồ đồ.” Chỉ là phải giữ bí mật chuyện này, không được để lộ ra ngoài, tránh để Vũ Kiến Thiết phát hiện ra.
Bản thân Vũ Như Hân cũng không ý thức được một điều: Mặc dù cô ta sùng bái ba mình, thế nhưng thật ra trong lòng cô ta vẫn rất tin tưởng mẹ và chị gái, đồng thời cũng nghi ngờ ba mình có con riêng.
Ngày hôm sau, Lư Mạn Ngưng gọi điện thoại tới: “Người trên bức vẽ tên là Kha Chi Huỷ, đêm ngày xảy ra chuyện có từng đến khách sạn Tứ Quý ở thành phố Châu, người này đã dùng thẻ căn cước của bản thân để đặt phòng.”
Có được manh mối quan trọng này, tinh thần của toàn thể thành viên trong tổ trọng án trở nên tỉnh táo hơn, chỉ cần có số thẻ căn cước, và cả dấu vết nơi ở, việc bắt bà ta chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Một tuần sau đó, Kha Chi Huỷ sa lưới.
Kết quả thẩm vấn bước đầu, Kha Chi Huỷ thừa nhận bản thân gây tai nạn rồi bỏ trốn, nhưng thái độ rất tuỳ ý.
“Chu Như Lan, đúng, người tôi tông trúng chính là Chu Như Lan.”
“Cô ta không phải là cảnh sát ở đồn hồ Kim Liên sao? Mấy năm trước, con trai tôi tông trúng người khác ở cổng tỉnh uỷ, chuyện này vốn chỉ cần bồi thường tiền là xong, thế nhưng cô ta lại bảo đó là tội cố ý gây thương tích, thu thập chứng cứ báo hại con trai tôi bị bắt ở tù, tôi không phục! Tôi không ưa cô ta!”
“Hai năm nay tôi đã chuyển đến tỉnh Quảng Đông rồi, vốn cũng không định đối phó với cô ta làm gì. Bây giờ vừa khéo tôi lại đến thành phố Tinh này làm việc, đang lái xe trên đường lại đụng phải cô ta ở cửa bệnh viện, không biết thế nào đột nhiên nảy ra một suy nghĩ. Cô ta hại con trai tôi ở tù vậy thì tôi tông c.h.ế.t cô ta!”