Đối mặt với câu hỏi “Có đồng phạm hay bị ai xúi giục hay không” của Hứa Tung Lĩnh, bà ta một mực phủ nhận, thậm chí còn hét vào mặt anh ta: “Người nào có thể xúi giục được tôi? Chồng tôi mở công ty ở thành phố Dương, có rất nhiều tiền. Tôi chỉ là không cam lòng, không cam lòng!”
Cứ như thế, việc điều tra lại tiến vào ngõ cụt.
Kha Chi Huỷ nhận bản thân đã tông trúng người khác, một mình gánh chịu tất cả hình phạt, thái độ ôn hoà, có chừng mực, hoàn toàn không giống một phần tử tội phạm bốc đồng.
Một người có kinh nghiệm phong phú như Hứa Tung Lĩnh phát hiện ra điều không đúng.
Thứ nhất, phần lớn những nghi phạm bởi vì kích động mà đả thương người khác đều có tính cách vội vàng, dễ nóng giận, không thể chịu đựng nổi kích thích, thế nhưng Kha Chi Huỷ đã trả lời toàn bộ câu hỏi, trong suốt quá trình đó cũng rất lý trí, ung dung, nào có phải một tên tội phạm nóng nảy chứ?
Thứ hai, Chu Như Lan chỉ là cảnh sát ở văn phòng cảnh sát nhỏ ở đồn hồ Kim Liên, không thể nào thu thập chứng cứ để bắt con trai Kha Chi Huỷ vào tù, mối thù hận này quá gượng ép!
Thứ ba, nếu như Kha Chi Huỷ bởi vì chuyện của con trai mà căm ghét Chu Như lan, đồng thời cũng nhận ra Chu Như Lan, thế bà ta hẳn phải gặp Chu Như Lan ở đồn hồ Kim Liên nhiều lần, không thể nào có chuyện hồi đầu không nhận ra. Điều này nói rõ bà ta hoàn toàn không quen biết Chu Như Lan và các điều tra viên khác, bà ta đi theo một con đường khác.
Triệu Hướng Vãn cũng không vào phòng thẩm vấn ngay, sau khi cẩn thận nghiên cứu tài liệu cá nhân của Kha Chi Huỷ, Triệu Hướng Vãn mời Chu Như Lan tới, sau đó cả hai cùng nhau vào phòng thẩm vấn.
Nhìn thấy tay phải Chu Như Lan bó bột, vẻ mặt vẫn luôn tươi cười của Kha Chi Huỷ thoáng thay đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-346-chi-can-lai-xe-la-hai-tay-lai-run-ray-qua-dang-so.html.]
Cơ mặt có chút vặn vẹo, thần thái cũng trở nên không bình thường, sau một thoáng đảo mắt ngắn ngủi, Kha Chi Huỷ bắt đầu nghiến răng, cánh mũi nở ra, bà ta lớn tiếng: “Mày hại con trai tao ngồi tù, tao cũng muốn cho mày nếm thử mùi vị của việc bị người khác tông trúng! Thế nào? Gãy tay đúng không? Đáng đời!”
[Ôi! Nếu không phải vì con trai, mình tội gì phải làm một người ác như thế? Sau khi tông cô ta, ngày nào mình cũng gặp ác mộng, chỉ cần lái xe là hai tay lại run rẩy, quá đáng sợ.]
Triệu Hướng Vãn quay đầu nhìn về phía Quý Chiêu đang ôm cặp đựng bản vẽ, nhẹ nhàng nói: “Anh thấy được chưa? Vẻ tức giận của bà ta chỉ là ngụy trang thôi, dường như đã dùng quá nhiều sức.”
Quý Chiêu gật đầu một cái, nếu Triệu Hướng Vãn đã bảo anh chú ý, vậy thì anh sẽ nhớ kỹ gương mặt này.
Chu Phi Bằng và Hứa Tung Lĩnh trao đổi ánh mắt với nhau, âm thầm gật đầu. Triệu Hướng Vãn nói đúng, vẻ mặt căm ghét của Kha Chi Huỷ dùng sức quá nhiều, hơn nữa bởi vì giữ trong thời gian dài, trông rất kỳ lạ.
Giọng nói của Triệu Hướng Vãn không cao không thấp, Kha Chi Huỷ nghe thấy rõ ràng, vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng, có cảm giác xấu hổ khi bị vạch trần trước mặt nhiều người. Trong lúc bất chợt không biết nên tiếp tục duy trì vẻ tức giận này hay là cứ thế bỏ qua.
Chu Như Lan nghiêm túc nhìn Kha Chi Huỷ: “Lục Thiên Tứ tông c.h.ế.t người, gây nên hậu quả nghiêm trọng, không những thế sau đó còn bỏ trốn, xử anh ta sáu năm tù không hề oan uổng tí nào. Người đã khuất đang trong độ tuổi khoẻ mạnh, người thân vô cùng đau khổ, cũng nên quỳ gối sám hối trước mộ phần người đã khuất, tự kiểm điểm hành vi của mình, thế mà còn mặt mũi đi oán hận một sĩ quan cảnh sát mới nhậm chức được hai năm thụ lý vụ án như tôi sao?”
Bị Chu Như Lan giáo huấn một chút, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của Kha Chi Huỷ đã dịu đi rất nhiều, bà ta rũ mắt, một hồi lâu cũng không nói gì.
Chu Như Lan và Triệu Hướng Vãn sóng vai nhau đứng trước mặt Kha Chi Huỷ, hai người đưa mắt nhìn nhau, Triệu Hướng Vãn khẽ gật đầu một cái, tỏ ý bảo cô ấy muốn hỏi gì cứ hỏi.
Chu Như Lan dùng tay trái kéo ghế ra, đàng hoàng ngồi xuống, ho nhẹ một tiếng. Cô ấy chỉ là một cảnh sát dân sự ở đồn cảnh sát, cũng không trực tiếp tham gia điều tra vụ án, cũng không quen với việc thẩm vấn nghi phạm gì đó. Thế nhưng đối mặt với hung thủ từng có ý định tông c.h.ế.t mình, Chu Như Lan thật sự có lời muốn nói.