Dù còn trẻ, nhưng Vân Lệ Nhã thực sự có mục đích rất rõ ràng. Cô ta bám vào Vũ Kiến Thiết vì ông ta giàu có và quyền lực, có thể giúp cô ta thoát khỏi gia đình nghèo khó, có được những nguồn lực tốt hơn. Sinh cho ông ta một đứa con, đổi lại cơ hội du học, cô ta cảm thấy xứng đáng.
Vũ Kiến Thiết bế Vũ Như Liệt về nhà, còn Nhị Mao tội nghiệp thì bị đưa đến trại trẻ mồ côi ở ngoại ô thành phố Châu.
Bây giờ Liễu Phúc Muội đột nhiên xuất hiện trước mặt, Vũ Kiến Thiết cảm thấy có một tấm lưới khổng lồ đang phủ xuống mình.
- Một người phụ nữ nông thôn, ngay cả tên thật và nơi ông ta làm việc cũng không biết, lấy đâu ra khả năng tìm đến chính xác sở cảnh sát tỉnh thành phố Tinh?
- Sao bà ta biết mang theo Đại Mao đến đây, đứng trước cổng sở cảnh sát tỉnh kêu oan?
- Sao Uông Thanh Tuyền lại xuất hiện đúng lúc như vậy, sẵn sàng nhúng tay vào việc rắc rối này?
Nghĩ đến việc Chu Như Lan tố cáo, Uông Thanh Tuyền buộc ông ta phải làm xét nghiệm quan hệ cha con, sắc mặt Vũ Kiến Thiết thay đổi, mặt âm trầm nói: "Lão Uông, đây là chuyện nhà của tôi, ông đừng can thiệp."
Uông Thanh Tuyền cười lạnh một tiếng: "Chuyện nhà sao? Tôi thấy việc này không còn là chuyện nhà nữa đâu!" Năm đó, việc Vũ Kiến Thiết nuôi con của đồng đội đã được phóng viên đưa tin, tỉnh còn trao tặng cho ông ta danh hiệu cảnh sát tốt có lòng nhân hậu, ai cũng khen ngợi. Giờ sự thật phơi bày, Vũ Kiến Thiết còn xứng với danh hiệu "cảnh sát tốt có lòng nhân hậu" nữa không?
Vũ Kiến Thiết còn định nói thêm gì đó, nhưng Uông Thanh Tuyền đã gọi hai cấp dưới: "Các anh mang giấy giới thiệu, đến trường nội trú đón Vũ Như Liệt về đây, để cậu ấy… nhận thân!"
Hai chữ "nhận thân", Uông Thanh Tuyền nói từng chữ một, giống như những cú đ.ấ.m mạnh mẽ, đập thẳng vào tâm hồn của Vũ Kiến Thiết.
Nhìn tình hình không thể tránh được, Vũ Kiến Thiết cúi đầu im lặng, trong đầu nhanh chóng suy tính đối sách.
Uông Thanh Tuyền bước lên trước: "Phó giám đốc Vũ, đi thôi!"
Vũ Kiến Thiết chỉ còn cách theo sau.
Liễu Phúc Muội và Mạnh Điền Sinh cũng theo sát phía sau hai người họ, cùng bước vào cổng lớn của sở cảnh sát tỉnh.
Những người dân đứng xem còn lại đều trợn mắt nhìn, bàn tán xì xào. Dù đã vào đến văn phòng, họ vẫn không ngừng bàn luận về nhân vật chính của sự việc — Vũ Kiến Thiết.
"Nghe nói gia đình đó sinh đôi, một đứa đã được trao cho Phó giám đốc Vũ, có thật không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-357-co-the-la-sinh-doi-khac-trung.html.]
"Sinh đôi à? Tôi đã nhìn thấy đứa lớn rồi, thực sự chẳng giống Vũ Như Liệt chút nào."
"Có thể là sinh đôi khác trứng?"
"Không thể nào, tôi nghe người phụ nữ đó nói rồi, hồi nhỏ giống nhau như đúc. Dù môi trường lớn lên có khác biệt, nhưng gen di truyền thì không thay đổi, không thể khác nhau đến mức đó."
"Tôi thấy đứa trẻ Vũ Như Liệt đó trông có sáu, bảy phần giống Phó giám đốc Vũ, không khéo lại là con riêng của ông ấy ở ngoài!"
"Ôm con riêng về nhà, giả vờ là con của chiến hữu, thật đáng khinh!"
Đến lúc này, ai còn quan tâm đến kết quả giám định quan hệ huyết thống? Một khuôn mặt là bằng chứng rõ ràng nhất!
Tin tốt không ra khỏi cửa, tin xấu truyền ngàn dặm.
Sáng sớm hôm đó, Liễu Phúc Muội làm loạn trước cổng sở cảnh sát tỉnh, điên cuồng đòi Vũ Kiến Thiết phải trả lại con trai, khiến sự việc lan truyền ầm ĩ khắp nơi.
Vũ Như Hân cũng nhận được tin tức, vội vàng đến tìm Chu Như Lan đang chăm sóc trong bệnh viện: "Chị, gia đình của Như Liệt đã tìm đến."
Chu Như Lan mỉm cười: "Họ thực sự đến rồi à? Tốt quá."
Vũ Như Hân suy nghĩ một lúc rồi nhìn chị: "Chị, có phải chị đã nhờ người tìm đến không?"
Chu Như Lan lắc đầu: "Chị không có khả năng lớn đến vậy."
Chu Như Lan nghe theo lời khuyên của Triệu Hướng Vãn và Hứa Tùng Lĩnh, chọn cách nhẫn nhịn, đồng thời dặn dò Vũ Như Hân, người biết rõ nội tình, không được tiết lộ gì. Nhưng hai chị em đều biết rằng dưới bề mặt bình yên, đang có những dòng chảy ngầm cuộn trào.
Bây giờ, có lẽ Uông Hiểu Tuyền đã ra tay rồi.
Chu Như Lan có chút phấn khích, nói nhỏ với Vũ Như Hân: "Chị sẽ ở đây chăm sóc mẹ, em đi xem sao, có gì thì về nói cho chị biết."
Cuối cùng cũng có người xé bỏ bộ mặt giả dối của Vũ Kiến Thiết, thật là tốt.
Vũ Như Hân hiểu ý chị, kéo tay chị dậy: "Chị, chị đã trông cả đêm rồi, để em thay cho. Chị đi tìm hiểu xem, đừng để người khác làm mất danh tiếng của mẹ."