Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 367: Đó Là Một Ý Tưởng Xuất Thần Của Cục Trưởng Bành Đấy!

Cập nhật lúc: 2025-07-03 01:27:46
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tìm thấy chưa?”

[Thấy rồi, hãy nhìn vào đôi mắt trước.] Quý Chiêu chỉ vào đôi mắt của Vũ Kiến Thiết và Vũ Như Liệt trên giấy.

[Nếu bố mẹ đều có mắt hai mí, thì con cái thường cũng có mắt hai mí. Nếu bố mẹ đều cao, thì con cái thường cũng cao. Còn về màu da, thường sẽ ở mức trung bình.]

Triệu Hướng Vãn nhớ đến một cuốn sách mà cô từng đọc, trong đó có nói về gen trội và gen lặn. Mắt một mí là di truyền lặn, mắt hai mí là di truyền trội. Tai to là di truyền trội, tai nhỏ là di truyền lặn. Còn về màu da của trẻ em thường tuân theo “quy tắc trung bình”, nếu một trong hai phụ huynh da trắng, còn người kia da đen, thì đứa trẻ sinh ra có khuynh hướng da “trung hòa”.

Ngoài ra, theo phân tích di truyền học, vì cha mẹ và anh chị em có các yếu tố di truyền tương đồng, nên đứa trẻ cũng có thể giống với cậu, dì hay chú bác.

Không có gì lạ khi Chu Như Lan và Vũ Như Hân nghi ngờ Vũ Kiến Thiết và Vũ Như Liệt là cha con ruột. Từ bức tranh mà Quý Chiêu vẽ, cả hai đều có khuôn mặt vuông, mắt hai mí, mắt to, mũi to và tai to. Ngoài trừ màu da, lông mày và hình dáng môi của Vũ Như Liệt thanh tú hơn, nhìn lướt qua hai người có đến sáu phần giống nhau.

Đây chẳng phải cũng là “lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt” sao?

Triệu Hướng Vãn và Quý Chiêu kề đầu vào nhau nghiên cứu các đặc điểm di truyền, hai người rất tự nhiên và gần gũi, có một loại ăn ý mà người ngoài không thể xen vào.

Cao Quảng Cường giơ tay sờ đầu, cảm thán: “Tôi nhớ hồi trước có thấy câu đối treo trước tiệm thuốc: Chỉ mong người trong thiên hạ không bệnh, thà để thuốc trên kệ phủ bụi. Tôi đang nghĩ, nếu thế giới này không có tội phạm, cảnh sát hình sự chúng ta đều thất nghiệp, tôi cũng bằng lòng.”

Châu Phi Bằng cười hì hì: “Nếu vậy, tôi sẽ vui vẻ đi làm thầy giáo dạy thể dục, dạy các em nhỏ đá bóng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-367-do-la-mot-y-tuong-xuat-than-cua-cuc-truong-banh-day.html.]

Lưu Lương Câu: “Vậy tôi sẽ đổi việc, có thể dành nhiều thời gian hơn cho con gái yêu của tôi rồi.”

Hà Minh Ngọc: “Việc gì cũng được, miễn là cho tôi mặc váy hoa đi làm mỗi ngày.”

Mọi người nhìn bộ đồng phục xanh ô liu trên người, ai cũng bật cười. Thực ra, cảnh sát hình sự của tổ trọng án thường mặc đồ thường phục, chỉ vì tiện cho hành động nên phần lớn là trang phục thường ngày, không thích hợp trang điểm, đeo trang sức hay mặc váy hoa.

Nghe thấy tiếng cười của mọi người, Triệu Hướng Vãn dừng cuộc thảo luận với Quý Chiêu, hỏi Hứa Tung Lĩnh: “Sao các anh nghĩ ra chuyện đi tìm Liễu Phúc Muội và Mạnh Điền Sinh ở làng miền núi Tây Bắc thế?”

Hứa Tung Lĩnh vỗ đùi: “Đó là một ý tưởng xuất thần của cục trưởng Bành đấy! Tôi báo cáo với ông ấy về kết quả xét nghiệm ba con, nhưng không tìm được một điểm đột phá thích hợp. Cục trưởng Bành có kinh nghiệm, đã phái Hà Minh Ngọc đi tìm bài báo cũ về việc Vũ Kiến Thiết nuôi dưỡng con của đồng đội đã hy sinh, tìm được tên và địa chỉ đại khái, sau đó tra cứu thông tin hộ khẩu để tiếp tục tìm kiếm. Chúc Lỗi và Hoàng Hữu Đức đã cùng nhau chạy một chuyến, không ngờ lại phát hiện Mạnh Vĩ để lại một cặp song sinh.”

Chúc Lỗi tiếp lời Hứa Tung Lĩnh: “Chỗ đó thực sự rất hẻo lánh, Liễu Phúc Muội nhìn thấy ảnh của Vũ Như Liệt, biết rằng con trai út của mình đã bị tráo với con ruột của Vũ Kiến Thiết, tức giận đến phát điên, nên đã đi theo chúng tôi đến thành phố Tinh, diễn ra màn kịch lớn trước cửa sở công an tỉnh!”

Hoàng Hữu Đức: “Liễu Phúc Muội một bụng lửa giận, nhìn đúng thời cơ cào Vũ Kiến Thiết mấy cái, làm rất đẹp!”

Hứa Tung Lĩnh nói: “Theo lời khai của Vũ Kiến Thiết, chúng tôi đã cử người đến phúc lợi viện ở thành phố Châu để tìm Nhị Mao. May mắn là đứa trẻ này vẫn còn khỏe mạnh, học xong cấp hai đã vào trường dạy nghề học làm đầu bếp, chăm chỉ chịu khó, là một đứa trẻ ngoan. Ba người họ đoàn tụ, khóc òa cả lên.”

Triệu Hướng Vãn tiếp tục hỏi: “Vậy, còn Vũ Như Liệt thì sao?”

Hứa Tung Lĩnh cười lạnh: “Đó là một đứa con vô ơn. Đã nói muốn theo mẹ ruột mình là Vân Lệ Nhã, thì cứ để nó theo thôi. Đừng lo, công ty của Vân Lệ Nhã đã bị điều tra và đóng cửa, cô ta cũng bị bắt rồi, Vũ Như Liệt sẽ không có ngày tháng tốt đẹp nào đâu.”

Triệu Hướng Vãn chợt nhớ ra một chuyện: “Trường học đã nghỉ đông rồi, bây giờ em có thể đến thực tập tại tổ trọng án mỗi ngày rồi.”

Loading...