Cô ấy đùa một câu: "Giám đốc Quý, đã quen hưởng thụ rồi khó quay lại sống đơn giản lắm đó."
Quý Cẩm Mậu cẩn thận nhìn Triệu Hướng Vãn, sợ cô cho rằng con trai mình yếu ớt, ông ấy cố nhịn lòng xót xa, vỗ n.g.ự.c nói: "Không sao! Quý Chiêu nhà tôi chịu khổ được, tôi rất yên tâm." Nói xong, ông ấy vội vàng dẫn người rời đi, sợ rằng nếu ở lại lâu thêm chút nữa, sẽ không nỡ rời xa.
Hà Minh Ngọc dẫn Triệu Hướng Vãn và Quý Chiêu đi làm quen với nhà vệ sinh, phòng tắm, rồi dẫn hai người tham quan sân bóng rổ, căng tin nhỏ, quầy tạp hóa. Hai người chính thức bắt đầu cuộc sống tập thể trong kỳ nghỉ hè.
Sáng sớm, Triệu Hướng Vãn và Hà Minh Ngọc gọi Quý Chiêu dậy, cả ba cùng chạy bộ quanh sân nhỏ để rèn luyện, sau đó đánh răng rửa mặt rồi cùng đi ăn sáng ở căng tin. Thực tế đã chứng minh lo lắng của Quý Cẩm Mậu là không cần thiết, Quý Chiêu thích nghi với cuộc sống mới rất tốt. Anh không kén chọn quần áo hay đồ ăn, thích làm việc một mình, Triệu Hướng Vãn bảo anh làm cái gì thì anh liền làm cái đó, tâm trạng vui vẻ, ổn định.
Bữa sáng chỉ đơn giản là cháo loãng, bánh bao và dưa muối, Quý Chiêu ngồi đối diện với Triệu Hướng Vãn.
Động tác ăn uống của Quý Chiêu tao nhã chậm rãi, thu hút không ít ánh mắt xung quanh. Không còn cách nào khác, anh quá đẹp trai, quá gây chú ý.
Triệu Hướng Vãn và Hà Minh Ngọc nhìn gương mặt của Quý Chiêu cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái. Khó trách người xưa có câu “Tướng mạo đẹp như món ăn ngon", câu này dùng cho đàn ông cũng chẳng sai.
"Hà Minh Ngọc…"
Nghe tiếng gọi này, Hà Minh Ngọc theo phản xạ đứng dậy, lớn tiếng đáp: "Có mặt!"
Phía sau Hứa Tung Lĩnh là Chúc Khang, Lưu Lương Câu và Chu Phi Bằng, nét mặt nghiêm túc: "Ăn nhanh lên, có tình huống khẩn cấp."
Triệu Hướng Vãn đặt bát đũa xuống, đứng dậy đi theo.
Có vụ án mới rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-371-tuong-mao-dep-nhu-mon-an-ngon.html.]
Tổ trọng án số 1 đã tập trung đầy đủ, nghe Hứa Tùng Lĩnh giới thiệu vụ án.
Cục Công an nhận được một cuộc báo án, một người đàn ông nói rằng bạn của anh ta trong cơn say rượu đã khoe khoang rằng một năm rưỡi trước anh ta đã g.i.ế.c một người và chôn xác ở bờ sông phía bắc ngoại ô thành phố.
Hứa Tùng Lĩnh nghiêm túc nói: "Dù đó là lời nói thật khi say hay chỉ là lời khoác lác, nếu liên quan đến vụ g.i.ế.c người thì không thể xem nhẹ. Chu Phi Bằng, lập tức triệu tập nghi phạm đã thú nhận g.i.ế.c người. Để Triệu Hướng Vãn và Hà Minh Ngọc tham gia quá trình thẩm vấn. Chúc Khang, Ngải Huy và Hoàng Nguyên Đức, các cậu chuẩn bị tốt cho việc điều tra và thu thập chứng cứ."
Tất cả mọi người lập tức hành động.
Quý Chiêu không nghe thấy tên mình, có chút ngơ ngác nhìn Triệu Hướng Vãn.
Triệu Hướng Vãn kéo anh lại: "Anh đi theo tôi."
Hiện tại chưa có công việc cần vẽ chân dung, để Quý Chiêu ở lại một mình cũng không hay, nên cho anh theo nhóm thẩm vấn, biết đâu anh có thể hiểu thêm về đạo lý đối nhân xử thế.
Người đàn ông say rượu tên là Đàm Học Nho, dáng vẻ đẹp trai lịch sự, 27, 28 tuổi, vừa tỉnh dậy sau cơn say, vẫn còn chút mơ màng, đột nhiên một nhóm cảnh sát đến tìm đến cửa, anh ta sợ đến mức tỉnh rượu ngay lập tức.
Nghe nói người bạn cùng nhậu tối qua sáng sớm nay đã đến cục công an báo án, Đàm Học Nho ngồi trong phòng thẩm vấn, dở khóc dở cười: "Đồng chí cảnh sát, tôi chỉ nói khoác thôi, chỉ là khoác lác thôi. Bạn bè hay nói tôi trói gà không chặt, nói tôi quá nho nhã nên tôi chỉ khoác lác một chút thôi."
Chu Phi Bằng không vì lời giải thích của anh ta mà buông lỏng cảnh giác: "Nhưng anh kể lại rất chi tiết đấy."
Đàm Học Nho giật giật lông mày: "Tôi… tôi chỉ là xem nhiều phim trinh thám quá nên tiện miệng nói thôi. Uống nhiều rượu lên não, chẳng lẽ chỉ vì khoác lác mà cũng bị bắt à? Quá đáng quá đi!"
Chu Phi Bằng nhìn sang Triệu Hướng Vãn đang ngồi im lặng ghi chép, không hề buông lỏng: "Mời anh lặp lại thật chi tiết những gì anh đã nói tối qua!" Đàm Học Nho chối bay chối biến quá sạch sẽ, lại càng khiến người ta nghi ngờ.
Đàm Học Nho có hơi bất đắc dĩ, giang hai tay ra: “Cảnh sát đồng chí, lời nói lúc say, ngủ dậy thì quên hết, tôi đâu có nhớ rõ chứ?”
Chu Phi Bằng cười lạnh một tiếng: "Có vẻ anh cần được nhắc nhở một chút." Nói xong, anh ta ra lệnh cho người gọi người đã báo cáo Đàm Học Nho g.i.ế.c người vào: "Cậu hãy nói cho Đàm Học Nho biết, tối qua anh ta đã nói những gì."