Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 386: Không Vì Điều Gì Khác, Thật Sự Rất Không Phù Hợp Với Lẽ Thường

Cập nhật lúc: 2025-07-03 01:28:32
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Phi Bằng hỏi: “Khoảng thời gian trước khi Nguỵ Thanh Uyển mất tích, có xảy ra chuyện gì khác thường không?”

Hai mắt Lương Thành Hồng tối sầm lại, cúi đầu.

[Khoảng thời gian đó bà ấy đột nhiên trở nên thích chú ý tới cách ăn mặc, quần áo mặc cũng hấp dẫn hơn nhiều. Trước đây, quần áo bà ấy mặc đều rộng thùng thình, thế nhưng khoảng thời gian đó lại cứ mặc đồ bó sát, hơn nữa… da cũng trắng hơn, xinh đẹp hơn. Tôi chỉ cần nhìn bà ấy một cái, tim cũng lập tức đập bịch bịch.]

Chu Phi Bằng thấy ông ta yên lặng không nói gì, lại hỏi lần nữa.

Lương Thành Hồng lựa lời để miêu tả: “Khoảng thời gian đó, bà ấy trở nên xinh đẹp hơn, ra dáng một người phụ nữ hơn.”

Một người phụ nữ đột nhiên trở nên đẹp hơn, phần lớn là bởi vì có tình yêu. Phụ nữ khi yêu sẽ tăng tiết estrogen và dopamine, da dẻ trở nên láng mịn, khí sắc cũng thay đổi, đương nhiên sẽ càng trở nên xinh đẹp hơn.

Chu Phi Bằng hỏi: “Ông cảm thấy như thế là vì điều gì?”

Lương Thành Hồng cười khổ: “Tôi đã theo đuổi bà ấy suốt sáu năm trời, bà ấy đối xử với tôi không lạnh không nhạt, khách sáo. Thế nhưng khoảng thời gian đó lại giống như trẻ ra mười tuổi, lại vừa khéo nhìn thấy bạn trai của Ngu Sơ Hiểu thường xuyên đến nhà bà ấy ăn cơm, mấy đồng nghiệp ở bên cạnh tôi có ai là không bàn ra tán vào đâu chứ? Ai cũng nói bà ta chê trai già, thích trai trẻ, vừa nhìn thấy mấy cậu trai trẻ tuổi là bắt đầu hồi xuân. Còn có người nói Ngụy Thanh Uyển trông thì đoan trang, nhưng thật ra là một người lẳng lơ, giữ mình lâu như thế, đoán chừng cũng không chịu được cô đơn.”

Hà Minh Ngọc nhìn Lương Thành Hồng: “Thế mà ông vẫn còn nhớ tới bà ta sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-386-khong-vi-dieu-gi-khac-that-su-rat-khong-phu-hop-voi-le-thuong.html.]

Lương Thành Hồng nói: “Mọi người đều có lòng yêu thích cái đẹp, Ngụy Thanh Uyển thích mấy cậu trai trẻ, tôi không trách bà ấy. Tôi thích bà ấy là thật lòng, chỉ hy vọng bà ấy sống tốt thôi. Tôi chỉ lo bà ấy bị cậu trai trẻ đó lừa, cũng đã từng lên tiếng nhắc nhở Ngụy Thanh Uyển, thế nhưng bà ấy lại cảm thấy không vui, bảo tôi tự lo cho bản thân là được rồi.”

[Nếu một người đã muốn bị coi thường, ai có thể giữ chân được chứ? Có được một công việc tốt nhưng bà ấy lại không muốn, có một gia đình tốt bà ấy cũng không muốn, một người đàn ông có điều kiện tốt như tôi đây bà ấy cũng không muốn nốt, cứ nhất quyết ở bên cạnh một người đàn ông chưa từng tiếp xúc trước đây, cuối cùng thì thế nào? Tôi chỉ có thể nói, lỗi là do chính bản thân mình tự gánh lấy.]

Nghe thấy tiếng lòng của Lương Thành Hồng, Triệu Hướng Vãn chỉ rũ mắt, không nói tiếng nào.

Hà Minh Ngọc cũng vô cùng bình tĩnh, có kinh nghiệm điều tra Phan Quốc Khánh lần trước, Hà Minh Ngọc cũng không bị vẻ bề ngoài của Lương Thành Hồng đánh lừa.

Không vì điều gì khác, thật sự rất không phù hợp với lẽ thường.

Một người đàn ông bình thường bị một người phụ nữ từ chối, cũng sẽ sinh ra cảm giác xấu hổ, nào có thể rộng lượng tới mức nói ra câu “Nguỵ Thanh Uyển thích mấy cậu trai trẻ, tôi không trách bà ấy” như thế chứ?

Chuyện khác với lẽ thường chắc chắn có quỷ… đây là một câu nói kinh điển mà Triệu Hướng Vãn thường nói, Hà Minh Ngọc nhìn Triệu Hướng Vãn một cái.

Chu Phi Bằng hỏi thẳng: “Thời gian mất tích của Nguỵ Thanh Uyển là trong khoảng từ 5 giờ rưỡi chiều ngày 23 tháng 9 năm 1990 đến 8 giờ sáng ngày 25 tháng 9 năm 1990, ông đã ở đâu và làm gì trong khoảng thời gian này?”

Lương Thành Hồng trả lời rất nhanh: “Tôi ở trong xưởng ấy, ngày 23 là chủ nhật, con gái tôi đã kết hôn từ lâu, thường ngày tôi cũng chỉ sống có một mình thôi, cũng không thường nấu ăn, khoảng chừng sáu giờ tôi đến một tiệm ăn để mua cơm. Sau đó về nhà vừa ăn vừa xem tivi, đến khoảng mười giờ thì đi ngủ. Ngày hôm sau cũng thức dậy lúc bảy giờ sáng như bình thường, sau đó đi làm vào lúc tám giờ.”

[Cũng đã hơn một năm rồi, sao cảnh sát vẫn còn điều tra vụ án của Nguỵ Thanh Uyển thế này? Mình đã làm gì vào ngày hôm đó sao? Mười giờ tối hôm đó, tôi nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, thế là ra ngoài đi dạo, thoáng một cái đã tới căn hộ 103 toà nhà 12 ở phía Nam, không ngờ đã mười một giờ rưỡi rồi, mọi người đều đã đi ngủ, thế mà Nguỵ Thanh Uyển lại mặc một chiếc váy ngắn, bó sát, lúc này bà ấy đang đẩy xe đạp của mình ra khỏi nhà kho. Khi ấy tôi đã tới ngăn bà ấy lại, nhìn thấy đôi chân trần của Nguỵ Thanh Uyển lộ ra ngoài, mịn màng trắng trẻo, không thể nào kiềm chế được ngọn lửa tà ác trong đầu mình, nhìn trái nhìn phải thấy không có ai hết, sau khi nói mấy câu, bị bà ấy tát cho một cái, ôi… vô cùng xấu hổ!]

Loading...