Triệu Hướng Vãn lại nhìn thấy rõ nội tâm xấu xí của ông ta: “Ông sợ nói ra sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của ông đúng không? Nửa đêm nửa hôm, ông dùng chuyện riêng tư của Ngụy Thanh Uyển để uy h.i.ế.p bà ấy vui vẻ với mình, nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, hình tượng một người đàn ông đàng hoàng của ông ở nhà máy cơ khí sẽ sụp đổ. Nếu như Ngụy Thanh Uyển tố cáo ông tội cưỡng hiếp, vậy thì ông không gánh nổi đâu!”
Lương Thành Hồng bị vạch trần, da mặt đau rát. Thế nhưng lần này, ông ta không thừa nhận mình cưỡng hiếp, chỉ nói Ngụy Thanh Uyển chủ động, dùng thân thể để cầu xin ông ta đừng nói ra chuyện bà ấy hẹn hò với Đàm Học Nho.
Chu Phi Bằng xụ mặt: “Thế rạng sáng ngày 24 tháng 9, ông có chắc chắn Ngụy Thanh Uyển có ý định hẹn gặp Đàm Học Nho không?”
Lương Thành Hồng gật đầu liên tục: “Chắc chắn là hẹn hò với cậu ta! Nếu như không phải đi hẹn hò với cậu ta, Ngụy Thanh Uyển căng thẳng như thế làm gì? Tôi là đàn ông, lại thích bà ấy nhiều năm như thế, vậy nên rất để ý quan sát bà ấy. Người ngoài nhìn không ra, nhưng tôi vừa nhìn một cái đã bà ấy động lòng rồi.”
Chu Phi Bằng nói: “Thế nhưng Đàm Học Nho lại nói từ ngày 21 tới ngày 27, anh ta đến thành phố Châu công tác, có vé xe lửa, có lãnh đạo chứng minh.”
Lương Thành Hồng giang tay ra: “Thế tôi cũng không biết, điều tra vụ án là chuyện của cảnh sát các người. Thành phố Châu và thành phố Tinh cũng không cách quá xa, buổi tối quay về một chuyến, thần không biết quỷ không hay, không phải sao?”
“Bốp!”
Chu Phi Bằng nặng nề đập lên bàn họp một cái, lửa giận ào ào tăng lên. Cũng bởi vì Lương Thành Hồng giấu diếm manh mối quan trọng thế này, khiến vụ án mất tích của Ngụy Thanh Uyển cứ treo mãi ở đó mà không giải quyết được!
Nếu như ông ta trình báo càng sớm càng tốt, cảnh sát sẽ sớm khống chế được Đàm Học Nho, có lẽ Ngụy Thanh Uyển sẽ không mất tích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-390-sac-mat-doi-thang-quan-va-nguy-my-hoa-dong-loat-thay-doi.html.]
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Đới Thắng Quân dẫn theo một người phụ nữ trung niên tiến vào phòng họp: “Đồng chí cảnh sát, Nguỵ Mỹ Hoa tới.”
Lương Thành Hồng căng thẳng nhìn chằm chằm Chu Phi Bằng, chỉ sợ anh ta sẽ nói ra mấy câu chí mạng.
Cảm giác tức giận trong lòng không có chỗ trút, Chu Phi Bằng quay đầu nhìn Đới Thắng Quân, nói: “Trước khi Nguỵ Thanh Uyển mất tích, Lương Thành Hồng đã từng phát sinh quan hệ nam nữ với bà ấy, có tình nghi phạm tội lớn, bây giờ chúng tôi phải đưa ông ta về cục cảnh sát thành phố để tiến hành thẩm vấn thêm, nhờ ông sắp xếp cho ông ta một phòng đơn, đừng để ông ta chạy trốn.”
“Sao cơ?” Sắc mặt Đới Thắng Quân và Nguỵ Mỹ Hoa đồng loạt thay đổi.
Sắc mặt Lương Thanh Hồng tái nhợt như tờ, thế nhưng bởi vì đang đối mặt với cảnh sát nên ông ta cũng không dám lớn tiếng, chỉ có thể lẩm bầm: “Tôi không có, tôi không làm gì cả, đừng đổ oan cho tôi…”
Ánh mắt của Đới Thắng Quân khi nhìn Lương Thành Hồng cũng thay đổi, trở nên thận trọng, xen lẫn chút khinh thường, chán ghét. Lương Thành Hồng là một người sĩ diện, đối mặt với ánh mắt khác thường của Đới Thắng Quân, trong lòng cảm thấy nóng nảy, bất an, không ngừng giải thích: “Tôi không biết, tôi thật sự không biết gì cả. Đội trưởng Đới, anh phải tin tôi.”
Đới Thắng Quân ngắt lời ông ta: “Anh không cần giải thích với tôi làm gì, có gì muốn nói thì giữ lại nói cho mấy đồng chí cảnh sát đi. Vụ án Nguỵ Thanh Uyển mất tích trong xưởng đã bị treo suốt một năm rưỡi, thế mà trong suốt thời gian đó anh lại giấu giấu diếm diếm, chẳng tiết lộ dù chỉ một chữ, công nhân Lương, cái miệng này của anh kín kẽ thật đấy.”
Nói xong, Đới Thắng Quân lắc đầu một cái, hất cằm: “Công nhân Lương, đi thôi, tôi sẽ cùng anh ngồi chờ đồng chí cảnh sát thẩm vấn xong.”
Lương Thành Hồng biết chỉ một câu nói của Chu Phi Bằng ngày hôm nay, danh tiếng tốt đẹp mà ông ta vất vả xây dựng bao năm nay ở nhà máy cơ khí này đều đổ sông đổ biển, lòng cũng xám như tro tàn, ủ rũ cúi đầu đi theo sau lưng Đới Thắng Quân, không nói thêm câu nào nữa.
Còn Nguỵ Mỹ Hoa liếc mắt nhìn Lương Thành Hồng một cái, hiển nhiên cũng bị doạ sợ bởi câu “trước khi Nguỵ Thanh Uyển mất tích đã từng phát sinh quan hệ nam nữ” của Chu Phi Bằng, bà ta theo bản năng lui về sau hai bước, trông như thể trên người ông ta mang theo vi rút bệnh dịch vậy, trong ánh mắt cũng tràn ngập vẻ khinh bỉ. Vóc người của Lương Thành Hồng xấu xí, không ngờ lại còn làm một việc kinh tởm như thế, rõ ràng trước khi mất tích Nguỵ Thanh Uyển đã ở cùng ông ta, vậy mà ông ta lại chẳng hề nói ra dù chỉ một chữ, nói không chừng người cũng là do ông ta giết.