"Đàm Học Nho, anh có biết đêm cuối cùng hẹn hò với Ngụy Thanh Uyển, bà ấy còn gặp ai không?"
Đây là chuyện mà Đàm Học Nho luôn canh cánh trong lòng, dù đã g.i.ế.c Ngụy Thanh Uyển nhưng anh ta vẫn điên cuồng muốn biết. Anh ta không hiểu tại sao hôm nay Ngụy Thanh Uyển nói yêu anh ta, hôm sau lại bảo không thể rời xa anh ta, sau lưng lại còn lên giường với người đàn ông khác. Chính vì không buông bỏ được, nên sau khi say rượu anh ta mới nói với Tiền Dũng về việc mình đã g.i.ế.c người.
Nghe câu hỏi của Triệu Hướng Vãn, Đàm Học Nho bất giác bị dẫn dắt, người ngả về phía trước, ánh mắt rực lửa, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Triệu Hướng Vãn, vội vã hỏi: "Bà ta đã gặp ai?"
Triệu Hướng Vãn từ tốn đáp: "Bà ấy vì buổi hẹn hò hôm đó, đặc biệt đi dạo phố mua một chiếc váy mới, anh còn nhớ chiếc váy đen đó không?"
Đàm Học Nho chỉ quan tâm đến câu trả lời, lòng nóng như lửa đốt, không hề chú ý đến cái bẫy trong lời nói của cô, liên tục gật đầu: "Nhớ, váy rất ngắn, có hoa cắt lỗ, trên n.g.ự.c trái còn có một chiếc nơ nhỏ màu đỏ. Nói nhanh đi, người đó là ai."
Triệu Hướng Vãn đặt tay phải xuống bên hông, lặng lẽ ra hiệu cho Hà Minh Ngọc.
Hà Minh Ngọc hiểu ý, chăm chỉ ghi chép. Cái đồ chó này đã thừa nhận có quan hệ bất chính với Ngụy Thanh Uyển, thừa nhận tối đó đã gặp Ngụy Thanh Uyển!
“Thật tiếc, khi bà ấy mặc chiếc váy đó, người đầu tiên nhìn thấy bà ấy lại là người khác.”
Triệu Hướng Vãn nói rất chậm, cố tình dừng lại giữa chừng để quan sát phản ứng của Đàm Học Nho.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-413-thi-the-chac-da-phan-huy-roi-nhi.html.]
Có lẽ vì bỗng gặp lại cố nhân, Đàm Học Nho bị kéo vào ký ức trong quá khứ, những hình ảnh mà anh ta cố tình lãng quên đột ngột ùa vào tâm trí, khiến anh ta có chút không kiểm soát được cảm xúc.
Hai tay anh ta bất chợt nâng lên, nhưng phát hiện tay mình đang bị còng vào tay vịn của ghế. Anh ta nghiến răng thì thầm: “Ai? Là ai? Thằng đàn ông mà bà ấy gặp trước là ai?”
[Rốt cuộc tên đàn ông đó là ai? Nhưng bà ấy không chịu nói, không bao giờ nói! Mình vừa khóc vừa nằm đè lên người bà ấy, điên cuồng phát tiết, hai tay mình bóp chặt cổ bà ấy. Dần dần, cơ thể bà ấy càng lúc càng lạnh. Ánh trăng đẹp đến vậy, nhưng cơ thể bà ấy lại dần trở thành một cái xác không hồn.]
[Khi lý trí quay trở lại, mình sợ đến hồn xiêu phách lạc, lúng túng tìm cách xử lý xác chết. Trước đây khi xem phim truyền hình, kẻ g.i.ế.c người xử lý t.h.i t.h.ể rất dễ dàng và đơn giản, nhưng khi đến lượt mình, đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng. Bên cạnh bãi đá xanh là một khu bụi rậm lớn, cỏ mọc um tùm, thường chẳng có ai lui tới. Mình kéo xác vào bụi rậm giấu đi, rồi lăn lê bò toài chạy về ga tàu hỏa, kịp lên chuyến tàu lúc năm giờ sáng, đến gần chín giờ thì về đến nhà nghỉ. Sau khi tắm xong, tay tôi vẫn còn run rẩy.
Lo sợ suốt một ngày, buổi tối tôi quay lại, lần này mang theo dụng cụ, đào một cái hố sâu, chôn xác xuống đó. Đã lâu như vậy rồi, t.h.i t.h.ể chắc đã phân hủy rồi nhỉ? Nơi đó chẳng có ai đến, tôi lại chôn rất sâu, chắc chắn không ai phát hiện.]
Triệu Hướng Vãn cố nén cảm giác khó chịu khi nghe đến đoạn này, sắc mặt dần trở nên trắng bệch.
Thấy phản ứng của Đàm Học Nho, Ngu Sơ Hiểu cảm thấy toàn thân nóng lạnh xen kẽ, không biết trong lòng mình là cảm giác gì. Anh ta quan tâm mẹ đến vậy, ghen ghét việc bà ấy mặc chiếc váy mới mà gặp người đàn ông khác trước, rất có thể chính anh ta đã hại c.h.ế.t mẹ mình. Ngu Sơ Hiểu sụp đổ ngồi phịch xuống, lẩm bẩm: “Tại sao phải như vậy chứ? Tôi chỉ là đang yêu đương thôi, sao mọi chuyện lại đến mức này? Anh trả mẹ tôi lại cho tôi đi, trả bà ấy lại cho tôi!”
Đàm Học Nho đột nhiên cười điên dại: “Cô nên hỏi mẹ cô, kẻ tình nhân đó của bà ấy là ai! Đêm đó, tuy bà ấy đã đi gặp tôi, nhưng lại lên giường với một gã đàn ông khác. Cô tìm gã đó mà đòi người! Mẹ cô nhìn thì giống một phụ nữ đàng hoàng, nhưng thực chất lại là một con lẳng lơ, ai biết bà ấy đã cùng với gã đàn ông đó chạy đi đâu rồi?”
Triệu Hướng Vãn đột nhiên hỏi: “Đêm đó, anh gặp bà ấy lúc mấy giờ?”
Tư duy của Đàm Học Nho lập tức bị Triệu Hướng Vãn kéo về thực tại, anh ta cảnh giác nhìn nữ cảnh sát trước mặt với ánh mắt sắc bén, mắt đảo liên tục, nụ cười ngay lập tức tắt lịm.