Triệu Hướng Vãn hỏi Cố Văn Kiều: “Con trai chị tên gì?”
“Thiên Bảo, Phiền Thiên Bảo.”
“Báu vật trời ban, tên này là do ai đặt đấy?”
“Anh ta đặt đấy.”
“Phiền Hoằng Vĩ thích con trai không?”
“Thích chứ.”
“Chị nhận định anh ta thích từ đâu?”
“Anh ta và tôi đều là công chức nhà nước, theo chính sách kế hoạch hoá gia đình chỉ có thể sinh một. Anh ta là con trai duy nhất trong gia đình có ba người chị gái, đã được nuông chiều từ nhỏ. Thế nhưng bởi vì Thiên Bảo là con trai, nói thế nào thì Phiền Hoằng Vĩ cũng rất xem trọng thằng bé, chuyện đầu tiên anh ta làm sau khi tan làm chính là nói chuyện với Thiên Bảo. Lúc anh ta đánh tôi, nếu đánh thức Thiên Bảo đang ngủ dậy, anh ta sẽ dỗ dành con trai, nói rằng hai chúng tôi chỉ đùa giỡn mà thôi.”
Nghe đến đây, Triệu Hướng Vãn nói: “Mặc dù anh ta có thể uy h.i.ế.p thành công, là bởi vì có thể nắm giữ được tâm lý của chị, anh ta biết chị yêu thường con trai, sợ anh ta gây tổn thương cho con trai. Nhưng mà chị tự suy nghĩ thử đi, nhà họ chỉ có ba thế hệ, nào có thể gây tổn thương cho Thiên Bảo chứ?”
Mặc dù biết rõ Triệu Hướng Vãn nói đúng, thế nhưng Cố Văn Kiều là mẹ, mẹ con liền tim, cô ấy nào dám cá cược chứ? Cô ấy do dự nhìn Triệu Hướng Vãn: “Thế nhưng… Phòng bệnh hơn chữa bệnh mà. Lỡ Phiền Hoằng Vĩ thật sự phát điên, ném con trai xuống lầu thật thì sao đây?”
Hà Minh Ngọc kéo Triệu Hướng Vãn, ý bảo cô nói chuyện chú ý một chút. Thân là cảnh sát, phải chú ý đến mọi lời nói cũng như hành động của mình, vừa phải hợp pháp, lại vừa phải hợp quy, còn phải phù hợp với thuần phong mỹ tục, vậy nên phải thật thận trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-447-vu-an-mang-nam-do-da-de-lai-am-anh-trong-long-moi-nguoi.html.]
Triệu Hướng Vãn thật sự muốn thẳng một câu: Chị thử một chút chẳng phải sẽ biết ngay thôi sao? Thế nhưng lời nhắc nhở của Hà Minh Ngọc rất đúng, vậy nên cuối cùng cô cũng không nói những lời này nữa, chỉ nhàn nhạt trả lời: “Tôi có thể hiểu ý chị.”
Kể từ sau khi mẹ qua đời, kết hôn với Phiền Hoằng Vĩ, Cố Văn Kiều và ba ruột gần như không qua lại, cô ấy cũng không có bạn bè gì. Cô ấy cảm thấy công việc không tốt lắm, thế nên càng không muốn thân thiết với đồng nghiệp, vì thế luôn tỏ ra yên lặng, hướng nội. Hôm nay là lần đầu tiên cô ấy nói nhiều như thế với một người xa lạ, cảm giác buồn phiền trong lòng Cố Văn Kiều cũng nhanh chóng tốt hơn rất nhiều, càng nhìn Triệu Hướng Vãn càng thấy thuận mắt: “Cảm ơn cô, cảm ơn cô đã hiểu cho tôi.”
Triệu Hướng Vãn cười một tiếng: “Không có gì đâu ạ, cảm ơn chị đã hợp tác, sau này nếu có chuyện gì, chị cứ tới cục cảnh sát tìm chúng tôi.” Nói xong, cô và Hà Minh Ngọc cùng đứng dậy, chào tạm biệt Cố Văn Kiều rồi ra về.
Sau khi rời khỏi toà nhà ngoại trú của bệnh viện, mùi thuốc khử trùng cũng dần dần tản đi, Triệu Hướng Vãn và Hà Minh Ngọc cùng đi tới hiện trường nơi xảy ra vụ nổ s.ú.n.g năm đó.
Đó là một toà nhà bằng bê tông gạch có năm tầng, phía bên ngoài là tường gạch màu đỏ, sàn xi măng màu xám xanh, lan can bê tông rỗng, có hai hộ gia đình ở tầng một, có tổng cộng ba hộ gia đình còn ở trong tòa nhà này. Toà nhà được xây dựng cuối những năm 70, đến bây giờ cũng đã có lịch sử hơn mười mấy năm rồi, phần tường bên ngoài đã phủ đầy dây thường xuân, cầu thang cũng có chút cũ nát.
Chỗ cầu thang không có cửa bảo vệ, cứ mở ra như thế. Thứ duy nhất bảo vệ an toàn cho cư dân sống trong đây chính là mỗi một hộ gia đình đều lắp thêm một chiếc cửa chống trộm trước cảnh cửa gỗ. Xem ra, vụ án mạng năm đó đã để lại ám ảnh trong lòng mỗi người.
Hai người bước lên thang lầu đi lên toà nhà, rõ ràng tất cả mọi thứ đều bình thường, nhưng không hiểu vì sao Hà Minh Ngọc luôn cảm thấy rợn tóc gáy: “Hướng Vãn, em có ngửi thấy mùi m.á.u tanh trong không khí không?”
Triệu Hướng Vãn dừng bước, dùng sức ngửi một cái, lắc đầu trả lời: “Chị à, em ngửi được mùi thơm của thức ăn, hình như là mùi trứng ngâm tương đấy.”
Nghe thấy câu trả lời của Triệu Hướng Vãn, cảm giác căng thẳng trong lòng Hà Minh Ngọc lập tức giảm đi bớt, bật cười: “Mũi em là mũi chó đấy à, ngay cả món trứng ngâm nước tương mà em cũng ngửi ra được!”
Triệu Hướng Vãn chỉ vào cánh cửa phòng 401 trên tầng bốn: “Này, nó toả ra nhà của Cố Văn Kiều đấy ạ, xem ra buổi trưa ba cô ấy ở nhà.”
Hai người gõ cửa, một người đàn ông trung niên mập mạp, với vẻ ngoài lịch sự mở cửa, cánh một lớp cửa sắt chống trộm, ông ấy cảnh giác hỏi: “Hai cô là ai? Tìm ai thế?”
Hà Minh Ngọc lấy thẻ cảnh sát: “Chào ông, ông có phải là Cố Triêu Đông không? Chúng tôi đến từ tổ trọng án của cục công an thành phố, chúng tôi muốn tìm ông để tìm hiểu một chút chuyện có liên quan tới vụ án cũ từ mười năm trước.”