Triệu Hướng Vãn biết ông ấy đang nói thật lòng, suy nghĩ này thật sự đúng, nhưng cô vẫn muốn thay Cố Văn Kiều hỏi mấy câu: “Thế nhưng, nếu như mọi người đều đã quên đi quá khứ, thế thì ai sẽ minh oan cho người chết, ai sẽ bắt hung thủ đây?”
Cố Triêu Đông nghe câu hỏi của Triệu Hướng Vãn, cảm thấy như thể con gái đang đứng trước mặt mình, thở dài một tiếng: “Cô còn nhỏ, không hiểu được cái gì là tìm ưu điểm tránh nhược điểm đâu. Có đôi khi, mãi cố chấp với quá khứ sẽ chỉ khiến bản thân mình càng thêm tệ hại mà thôi.”
Triệu Hướng Vãn cong môi, trong lòng dâng lên một cảm giác tức giận không nói rõ được: “Cho nên, Cố Văn Kiều gặp phải những chuyện không tốt là đáng đời cô ấy có đúng không?”
Cố Triêu Đông nghe thấy cô nhắc tới tên con gái, ánh mắt dần trở nên lo lắng: “Hai cô gặp Kiều Kiều rồi sao? Bây giờ cuộc sống của con bé không được tốt sao? Con bé đã không gặp tôi bảy, tám năm rồi, nếu tôi muốn biết tình hình của con bé cũng chỉ có thể thông qua mấy đồng nghiệp của Kiều Kiều trong bệnh viện mà thôi.”
Triệu Hướng Vãn lắc đầu: “Không tốt tí nào, Phiền Hoằng Vĩ thường xuyên đánh đập cô ấy, chúng tôi vừa mới gặp chị ấy, trên cánh tay cô ấy, các vết thương cũ và vết thương mới chồng chất lên nhau, bầm tím một mảng lớn. Nếu ông có thời gian rảnh, quan tâm tới cô ấy nhiều hơn một chút đi.”
Cố Triêu Đông vừa nghe thấy thế, lập tức đứng dậy, gấp tới mức đi đi lại lại trong phòng: “Sao lại như thế! Tôi có từng nghe Trương Anh Hoa của hiệu thuốc trong bệnh viện nói, nói quan hệ của con bé với chồng không được tốt lắm. Tôi nghĩ do tính tình của Kiều Kiều không tốt lắm, cách nói chuyện khó chịu, lại gặp phải chồng có tính tình nóng nảy, thế nên quan hệ giữa hai đứa không tốt cũng không còn cách nào khác. Tôi cho rằng… Tôi cho rằng đó chỉ là va chạm nhỏ giữa hai vợ chồng, nhưng thật sự không ngờ cái tên Phiền Hoằng Vĩ đáng c.h.ế.t này lại thường xuyên đánh đập con bé!”
Vợ của Cố Triêu Đông nghe thấy là chuyện của Kiều Kiều, thế là cũng không xen vào, cùng con trai yên lặng ngồi xuống ăn cơm. Cô ta đã gặp Cố Văn Kiều vài lần, nhưng lần nào cũng đều không vui, điều này khiến cô ta không muốn quan tâm nhiều đến chuyện của Cố Văn Kiều.
Triệu Hướng Vãn hỏi đến đây thì ngừng, cùng Hà Minh Ngọc chào tạm biệt rồi ra về.
Cả hai lên lầu gõ cửa nhưng cũng chẳng thấy ai ra mở cửa. Xem ra Cố Triêu Đông nói không sai, mặc dù căn hộ ở tầng năm này được phân cho một bác sĩ khoa mắt, thế nhưng anh ta không thường xuyên ở đây.
Hai người thật sự đã đói bụng không chịu nổi, thế là rời khỏi khu nhà ở, tìm một quán cơm nhỏ ở con đường đối diện bệnh viện số ba để dùng bữa, gọi món thịt xào ớt và cà tím nhà làm, múc hai bát cơm đầy, vừa ăn vừa nói chuyện.
Bây giờ đã gần một giờ trưa, cũng đã qua giờ cơm rồi, trong quán cũng không có nhiều người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-449-khong-ai-gianh-voi-em-dau.html.]
Trời nóng nực, trong quán cơm nhỏ chỉ có một chiếc quạt trần đang thổi vù vù, mặc dù mồ hôi thấm ướt lưng thế nhưng bởi vì thật sự quá đói nên hai cô gái vẫn ăn rất ngon miệng.
Hà Minh Ngọc nói: “Căn hộ ở lầu năm vẫn có người ở, nhưng bây giờ chủ nhân căn hộ lại không có nhà, chúng ta phải làm thế nào đây?”
Tốc độ ăn cơm của Triệu Hướng Vãn tương đối nhanh, cả một bát cơm đều vào miệng hết, thế nên cũng không thể trả lời, chỉ có thể dùng ánh mắt tỏ ý bảo Hà Minh Ngọc chờ một chút.
Hà Minh Ngọc nhìn dáng vẻ lúc ăn cơm của Triệu Hướng Vãn, không nhịn được cười: “Em gấp gáp cái gì, cũng không ai giành với em đâu.”
Triệu Hướng Vãn cảm thấy có hơi sửng sốt, đột nhiên ý thức được điều gì đó, cũng giảm tốc độ ăn lại. Đến khi ăn hết phần cơm trong miệng, lúc này cô mới lên tiếng giải thích: “Lúc còn bé, mỗi khi ăn cơm nhà em luôn thúc giục phải ăn mau lên, thế nên em đã quen ăn cơm nhanh rồi.”
Tiền Thục Phân không chịu nổi Triệu Hướng Vãn ăn cơm chậm, vậy nên vẫn thường thúc giục cô.
“Ăn mau lên một chút đi, ăn xong còn đi cho gà ăn.”
“Cái đồ lười biếng, ăn cơm nhanh, còn lằng nhằng gì nữa?”
“Mày định mọc kén trong bát đấy à? Ăn nhanh lên một chút đi!”
Nghe riết những câu như thế, vậy nên chỉ cần ngồi xuống bàn cơm, Triệu Hướng Vãn sẽ trở nên căng thẳng, luôn muốn ăn cơm nhanh một chút, nắm bắt thời gian để làm chuyện chính,
Nghĩ đến quá khứ của Triệu Hướng Vãn, Hà Minh Ngọc có chút đau lòng nhìn cô một cái.
“Hướng Vãn, em sống cũng chẳng dễ dàng gì. Nhà chị có bốn người con gái, chị là thứ ba, ba chị lại là một người trọng nam khinh nữ, ngoài mặt không nói gì nhưng thật ra trong lòng cũng chẳng hề vui vẻ. Cũng từng có người bảo đưa chị và em gái cho người khác nuôi, đổi lấy con trai cho ba chị, thế nhưng ba mẹ chị đều không đồng ý. Nói theo cách của ba chị chính là, cho dù không tốt thì cũng là m.á.u mủ ruột thịt của ông ấy, nếu sinh ra mà không nuôi vậy thì lương tâm cắn rứt lắm.”