Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 453: Đây Là Thứ Duy Nhất Cho Thấy Anh Ta Vẫn Còn Là Một Con Người

Cập nhật lúc: 2025-07-03 01:57:32
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một câu “ăn thịt cháu” đã thành công khiến lông tơ trên cánh tay Triệu Hướng Vãn dựng lên lần nữa.

Hà Minh Ngọc thấy sắc mặt Triệu Hướng Vãn trầm xuống, lập tức hỏi tiếp: “Bà chủ, thật sự mỗi năm chồng của Cố Văn Kiều đều cùng cô ấy đi tảo mộ và hỏi thăm tiến trình vụ án sao ạ?”

Hồ Ái Ngọc thở dài: “Không chỉ mỗi năm một lần, mà mỗi tháng một lần, Cố Văn Kiều đều đến đồn cảnh sát hỏi thăm tiến trình vụ án. Điều này là cô nghe mấy người trong bệnh viện bàn tán đấy, bọn họ đều thấy xúc động bởi sự cố chấp của Cố Văn Kiều, nói ai làm chồng con bé cũng không dễ dàng. Các cháu nghĩ thử xem, cho dù có sống tốt thế nào, nhưng lại nghĩ tới vụ án cả ngày lẫn đêm như thế, chẳng lẽ nửa đêm không gặp ác mộng sao?”

Việc kinh doanh của quán cơm nhỏ rất tốt, có không ít bác sĩ trong bệnh viện đều sẽ tới quán cơm này để dùng cơm, trò chuyện, bàn tán không ít. Đối với chuyện nhà của Cố Văn Kiều, cũng có không ít người bàn tán sau lưng.

Triệu Hướng Vãn hỏi: “Bà chủ, đồng nghiệp của Cố Văn Kiều có thảo luận về việc cô ấy bị chồng bạo hành không ạ? Cô nói xem có kỳ lạ không chứ, một người đàn ông đánh vợ, lại cùng cô ấy đến đồn cảnh sát vào mỗi tháng để hỏi thăm về tiến trình của vụ án sao?”

Hồ Ái Ngọc vừa nghe tới chữ bạo hành, sắc mặt lập tức thay đổi: “Đánh vợ á? Nếu như chồng của Cố Văn Kiều thường xuyên đánh đập con bé, thế thì cậu ta không đáng là đàn ông! Cố Văn Kiều đã rất đáng thương rồi, thế mà tên đó còn đánh con bé sao? Cô khinh nhé! Hai cháu là cảnh sát đúng không? Thế thì mau bắt tên đó lại đi!”

Hà Minh Ngọc thấy bà chủ đã đoán được thân phận của mình, cười một tiếng: “Không ai báo cảnh sát cả cô à, vậy nên bọn cháu không thể tuỳ tiện bắt người được.”

Hồ Ái Ngọc giận tới mức đập bàn một cái: “Chồng của Cố Văn Kiều không phải người! Nếu như các cháu không nói, cô thật sự không biết cậu ta đã đánh đập Cố Văn Kiều luôn đấy. Hai cháu vừa nói chuyện này, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, trước đây, có một lần Cố Văn Kiều đến quán ăn cơm, lúc đứng dậy động tác có hơi cứng ngắt, bàn tay cầm đũa dường như cũng bị bầm tím. Khi đó cô còn tưởng rằng con bé vô tình té nên bị thương, không ngờ là bị chồng đánh.”

“Ôi tức c.h.ế.t tôi rồi! Thật sự không thể nhẫn nhịn cái loại đàn ông đánh vợ thế này. Cô nói hai cháu nghe, hai cháu mau đi khuyên nhủ con bé ly hôn đi, nếu như không nỡ ly hôn, vậy thì cầm d.a.o lên sống mái với cậu ta một trận, đánh tới khi nào cậu ta sợ mới thôi. Đàn ông ấy mà! Ha ha, đều thích bắt nạt kẻ yếu, cháu không được sợ hãi vào lần đầu tiên tên đó đánh mình, cháu mà sợ là cháu thua rồi.”

Cho đến khi có khách mới vào, Hồ Ái Ngọc mới ngừng nói.

Cơm nước xong xuôi, Triệu Hướng Vãn kéo Hà Minh Ngọc đi tìm Cố Văn Kiều lần nữa.

Hai giờ, hiệu thuộc trong bệnh viện đã bắt đầu làm lại, nhìn thấy Triệu Hướng Vãn và Triệu Minh Ngọc quay lại lần nữa, Cố Văn Kiều và Trương Anh Hoa lên tiếng chào hỏi, kéo hai người sang một bên: “Có chuyện gì không? Hai cô phải hỏi nhanh, tôi còn phải làm việc nữa.”

Triệu Hướng Vãn gật đầu, đẩy nhanh tốc độ.

“Tháng nào Phiền Hoằng Vĩ cũng đến đồn cảnh sát hỏi thăm tiến trình vụ án với chị sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-453-day-la-thu-duy-nhat-cho-thay-anh-ta-van-con-la-mot-con-nguoi.html.]

“Ừ.”

“Tại sao lại thế?”

“Anh ta nói dù sao mình cũng là đàn ông, không thể nhìn mẹ vợ c.h.ế.t oan uổng như thế mà lại chẳng tìm ra hung thủ.”

“Chị thấy cảm động với điều này sao?”

“Xem như là vậy đi, vì đây là thứ duy nhất cho thấy anh ta vẫn còn là một con người.”

“Thế anh ta có từng nói với chị lý do tại sao anh ta lại nghỉ việc ở công ty vận chuyển không?”

“Anh ta nói bởi vì khi đó còn trẻ không hiểu chuyện nên đã đánh nhau rồi bị đuổi.”

“Anh ta có từng đề cập tới người có tên Thái Sướng không?”

“Người cảnh sát bị g.i.ế.c hại đó sao? Dường như anh ta chưa từng đề cập tới, anh ta chỉ quan tâm người g.i.ế.c mẹ tôi là ai thôi, còn về phần người cảnh sát bị g.i.ế.c hại tên gì, anh ta chẳng thèm để ý.”

“Bạn thân của anh ta là ai?”

“Tào Đắc Nhân.”

“Chỉ có một người này thôi sao?”

“Dường như trước đây còn có một người tên Nguyễn Vũ, như sau khi chúng tôi kết hôn cũng chẳng thấy tăm hơi của anh ta đâu nữa, cũng không biết đã đi đâu.”

Sau khi hỏi xong các câu hỏi, Triệu Hướng Vãn dặn dò Cố Văn Kiều một câu: “Chị hãy nhớ đừng nói cho Phiền Hoằng Vĩ biết chuyện chúng tôi đến tìm chị nhé.”

Cố Văn Kiều gật đầu: “Ừ, tôi biết cân nhắc mà.” Nếu như chỉ hỏi một vài câu liên quan tới vụ án của mẹ, thế thì có lẽ nói ra cũng chẳng có gì, thế nhưng rõ ràng cảnh sát đang cảm thấy rất hứng thú với cuộc sống hiện tại và quá khứ của Phiền Hoằng Vĩ, nếu như Cố Văn Kiều tuỳ tiện nói ra chuyện này, e rằng sẽ khiến anh ta cảnh giác.

Loading...