Chim sẻ nhỏ trên cành vui hót líu lo, như muốn cho cả thế giới cảm nhận niềm vui của nó.
Niềm vui của Quý Chiêu cũng thành công lan tỏa sang Triệu Hướng Vãn.
Hôm nay điều tra cả ngày bên ngoài, nhìn thấy vết thương trên người Cố Văn Kiều, nghe thấy nỗi đau trong lòng cô ấy, điều này ảnh hưởng rất lớn đến Triệu Hướng Vãn.
Cơn giận vô cớ khiến nắm tay của Triệu Hướng Vãn siết chặt hơn.
Nhớ đến mẹ mình là Chu Kim Phượng, cố chấp muốn truy tìm sự thật về cái c.h.ế.t của mẹ, chẳng lẽ là sai sao?
Không muốn quên đi quá khứ, kiên định ý chí báo thù, chẳng lẽ là không đúng ư?
Tại sao người khác có thể gạt bỏ quá khứ, sống hạnh phúc vui vẻ, còn Cố Văn Kiều lại liên tục gặm nhấm ký ức, sống một cuộc đời rối ren như vậy?
Có thật là vì Cố Văn Kiều không muốn quên đi nên mới sống khổ sở như thế không?
Triệu Hướng Vãn nghĩ không phải vậy.
Cố Văn Kiều sống khổ không phải vì cô ấy không quên, mà vì cô ấy đã lấy phải tên cầm thú Phiền Hoằng Vĩ!
Dù Cố Văn Kiều sợ máu, sợ kim tiêm, không thể làm y tá, nhưng cô ấy làm việc ở hiệu thuốc, rất chăm chỉ và có trách nhiệm, thu nhập từ lương cũng có thể nuôi sống bản thân.
Nếu cô ấy lấy một bác sĩ hiền lành và tốt bụng, hoặc bất kỳ người đàn ông nào khác hiểu biết và lịch thiệp, người có thể hiểu được nỗi đau của cô ấy, cùng cô ấy hồi tưởng, cùng cô ấy truy tìm hung thủ, cùng giải tỏa nỗi uất ức trong lòng cô ấy, thì Cố Văn Kiều cũng có thể vượt qua bóng tối và bắt đầu một cuộc sống mới.
Lùi một bước, cho dù không có một người yêu thấu hiểu như thế, nếu Cố Văn Kiều sống độc thân, vừa làm việc vừa nhớ về mẹ, sống một cuộc đời yên bình thanh thản, chẳng phải cũng là một kiểu hạnh phúc sao?
Nhưng cô ấy lại lấy phải một người có giá trị sống hoàn toàn khác bản thân là Phiền Hoằng Vĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-468-lay-phai-mot-nguoi-co-gia-tri-song-hoan-toan-khac-ban-than.html.]
Phiền Hoằng Vĩ là một tên lưu manh mang đậm chất giang hồ, từng bước leo lên con đường quyền lực bằng hai mặt nạ, hoàn toàn trái ngược với lối sống yên tĩnh, không tranh giành của Cố Văn Kiều.
Phiền Hoằng Vĩ quen dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, đánh đánh g.i.ế.c giết là chuyện thường ngày, còn Cố Văn Kiều thì được nuôi dưỡng trong sự bảo bọc của bố mẹ, luôn coi trọng việc lấy lý lẽ thuyết phục người khác.
Quyền lực, tiền bạc, dục vọng, Phiền Hoằng Vĩ khao khát vô cùng. Cố Văn Kiều thì chỉ muốn tìm ra kẻ đã g.i.ế.c mẹ mình, ngoài điều đó ra, cô ấy không hề có bất kỳ tham vọng nào về danh vọng hay tiền tài.
Hơn nữa, Phiền Hoằng Vĩ đối với cô ấy chỉ là lợi dụng, không có tình yêu. Thậm chí, nếu như suy đoán của Triệu Hướng Vãn là đúng, thì anh ta hoàn toàn là kẻ biến thái, thích tận hưởng cảm giác chinh phục và hủy hoại Cố Văn Kiều.
Cơn giận này khiến Triệu Hướng Vãn cả ngày đều không vui.
Cô muốn nhanh chóng đưa Phiền Hoằng Vĩ ra trước pháp luật, nhưng hiện tại không có cách nào trực tiếp đối diện với anh ta, Triệu Hướng Vãn không thể nghe được suy nghĩ của anh ta, cũng không thể tìm ra sơ hở để kết tội. Tất cả chỉ là suy đoán của cô, không có chứng cứ, chỉ có thể từ từ tìm cách.
Bây giờ khi ở riêng với Quý Chiêu, sự giản đơn, trong sáng của anh như cơn gió mát thổi vào tâm hồn Triệu Hướng Vãn đang đầy lo âu, cô thở dài một hơi, cuối cùng cảm thấy thoải mái hơn.
Hai người tay trong tay, cùng đi đến đối diện bệnh viện số 3 thành phố. Nhà hàng Như Ý của Hồ Ái Ngọc nằm ngay ở dãy cửa hàng sầm uất bên đường.
Bà chủ Hồ Ái Ngọc đang bận rộn tiếp đón khách, bày bàn, thu tiền, trả lại tiền thừa, mở nước ngọt, mở rượu... Hai vợ chồng mở quán ăn nhỏ, không nỡ thuê thêm người, chồng bà ấy là ông Lưu thì nấu ăn ở bếp sau, vợ là Hồ Ái Ngọc thu tiền và tiếp đón ở phía trước, mỗi khi đến giờ cơm tối, khi bảy tám bàn đầy khách ngồi xuống, quả thực bận rộn đến không ngớt tay.
Thấy Triệu Hướng Vãn, hai mắt Hồ Ái Ngọc sáng lên, đưa tay lau mồ hôi, dọn ra một bàn nhỏ gần tường, xếp cho hai người chỗ ngồi xuống. Khi nhìn thấy mặt của Quý Chiêu ở khoảng cách gần, Hồ Ái Ngọc khựng lại nửa giây, cười dịu dàng: “Trời ơi, cô gái nhỏ ơi, người yêu của cháu đẹp trai quá, còn đẹp hơn cả diễn viên điện ảnh nữa."
Quý Chiêu không tức giận cũng không cười, không đáp lại, ánh mắt lướt qua mặt Hồ Ái Ngọc, rồi dừng lại trên bức tường phía sau bà ấy, nơi đó có dán một thực đơn được in ra, tên món ăn và giá cả đều được ghi rất rõ ràng.
Bánh khoai tây thái sợi, ba tệ, xếp đầu tiên.
[Em muốn ăn bánh khoai tây thái sợi, là món này phải không?]
Khi vào quán, Quý Chiêu vẫn không buông tay Triệu Hướng Vãn, hai người tự nhiên thoải mái, có một sự thân mật không thể diễn tả thành lời.
Quý Chiêu không đáp lại bà ấy, nhưng Hồ Ái Ngọc lại không cảm thấy bị lạnh nhạt, chỉ là cảm thấy thiếu niên đẹp như Quý Chiêu thật sự rất hiếm, không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.