Triệu Hướng Vãn nghe được suy nghĩ trong lòng của Cố Văn Kiều, ánh mắt lóe lên.
Cô cố ý làm đổ thùng chai bia rỗng để cứu một mắt của Kiều Mạc.
Phiền Hoằng Vĩ đã gặp cô, biết rằng cô là người của đội trọng án, nên chỉ cần cô xuất hiện, Phiền Hoằng Vĩ thận trọng tuyệt đối không dám đ.â.m mù mắt của Kiều Mạc trước mặt cảnh sát.
Thế nhưng bây giờ, sự xuất hiện của cô lại khiến Cố Văn Kiều cảm thấy sợ hãi, điều này là ngoài dự tính của Triệu Hướng Vãn.
Triệu Hướng Vãn còn chưa kịp hành động, Phiền Hoằng Vĩ đã cầm một chai bia bước đến trước mặt Triệu Hướng Vãn và Quý Chiêu: "Đúng là có duyên thật, tối qua vừa mới gặp, tối nay lại gặp lần nữa. Một lần lạ, hai lần quen, hôm nay thế nào cũng không để hai người đi được, nào nào nào, ngồi xuống cùng uống vài ly nhé?"
Phiền Hoằng Vĩ quay đầu lớn tiếng nói với Hồ Ái Ngọc đang dọn dẹp: "Đổi cho chúng tôi cái bàn to hơn, vừa rồi uống không thoải mái, lần này tôi mời, mời hai người trẻ tuổi này…"
Anh ta bỗng tiến sát đến khuôn mặt của Quý Chiêu, ánh mắt lấp lánh, đầy vẻ giễu cợt: "Không biết người anh em đây, tên họ là gì, làm việc ở đâu vậy?"
Triệu Hướng Vãn đang định nói, bỗng cảm thấy một cơn đau nhói ở cánh tay.
Quay đầu lại nhìn, cô mới phát hiện một mảnh vỡ thủy tinh màu xanh lục đậm, to cỡ lòng bàn tay đang cắm vào phần trên cánh tay trái, m.á.u thấm qua áo sơ mi, loang ra, đỏ tươi một mảng.
Khi vừa đẩy ngã thùng bia, mảnh vỡ từ chai bia đã văng tung tóe, có lẽ lúc đó đã bị mảnh vỡ đ.â.m trúng.
Từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, bị thương đối với Triệu Hướng Vãn vốn quen làm nông là chuyện thường tình — chân trần đi cấy bị đỉa cắn, lúc gặt lúa bị liềm cứa, đi cắt cỏ lợn bị lá sắc cào rách da chảy máu…
Nhưng từ khi lên đại học, nhất là sau khi vào đội trọng án, Triệu Hướng Vãn được bảo vệ rất tốt, việc bị thương trở nên rất xa lạ. Giờ đây khi phát hiện mảnh thủy tinh đ.â.m vào tay, phản ứng đầu tiên của Triệu Hướng Vãn không phải là sợ hãi hay lo lắng, mà là thắc mắc: Mình bị thương rồi sao?
Cảm nhận được sự ngập ngừng và bối rối của Triệu Hướng Vãn, ánh mắt Quý Chiêu lập tức sắc lại, theo hướng nhìn của Triệu Hướng Vãn mà nhìn về phía cánh tay cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-476-the-gioi-cua-anh-bat-dau-noi-gio.html.]
Máu!
Phản ứng đầu tiên của Quý Chiêu là sợ hãi.
Trong trí nhớ của anh, m.á.u tượng trưng cho tổn thương, là đau đớn, là hoảng loạn, là sự yếu đuối và bóng tối vô tận.
Gương mặt Quý Chiêu lập tức trở nên tái nhợt.
Anh vốn đã trắng, trắng như sứ, giờ đây trên mặt không còn chút máu, toát lên vẻ tiều tụy bệnh hoạn.
Thế giới của anh bắt đầu nổi gió.
Dường như chú chim sơn ca nhỏ cảm nhận được mối nguy hiểm, nằm im không dám nhúc nhích trong tổ.
Gió tuyết đột ngột đổ xuống, thảm cỏ trong nháy mắt bị tuyết trắng bao phủ.
Triệu Hướng Vãn không màng đến cơn đau ở cánh tay trái, vội vàng dùng tay phải đỡ lấy vai Quý Chiêu, chăm chú nhìn vào mắt anh: “Anh sao vậy? Đừng để tuyết rơi nữa!”
Theo động tác giơ tay của Triệu Hướng Vãn, từ vết thương trên cánh tay trái, càng nhiều m.á.u chảy ra hơn, mùi tanh của m.á.u xộc lên, Quý Chiêu nhìn chằm chằm vào vết thương của cô, mặt càng trắng bệch, cơ thể bắt đầu lảo đảo.
Hai mắt Phiền Hoằng Vĩ đứng bên cạnh lập tức sáng lên, khao khát được ôm anh vào lòng. Tào Đắc Nhân và Phiền Hoằng Vĩ đều thích nam sắc, đặc biệt là những thiếu niên yếu đuối xinh đẹp, chính là kiểu người bọn chúng yêu thích nhất. Theo lời của Tào Đắc Nhân, việc chơi đùa với phụ nữ có thể bị tố cáo, nhưng chơi với đàn ông thì chẳng sợ gì cả. Vào những năm 80, 90, tư tưởng còn khá truyền thống, chuyện tình cảm nam nam không ai dám công khai, họ e sợ bị người khác coi thường.
Ngày xưa có câu chuyện đoạn tụ, chia đào, nhưng trong thời đại này, tình nam nam là điều cấm kỵ. Mô tả về tội cưỡng bức chỉ có: trái với ý muốn của phụ nữ... Thế còn nếu trái với ý muốn của đàn ông thì sao? Chắc là không tính rồi nhỉ?
Vì lẽ đó, hai người họ chơi đùa rất cuồng nhiệt. Trước sau đã hại không ít thiếu niên tuấn tú, nhưng chẳng ai dám đứng ra tố cáo họ. Thứ nhất là vì xấu hổ, thứ hai là sợ hai người họ trả thù, đành chấp nhận chịu đựng, cả gia đình âm thầm chuyển đi, từ đó không còn gặp lại.
Vụ án xác c.h.ế.t bị ném xuống hồ chứa nước là vụ lớn nhất. Vì nạn nhân đã phản kháng kịch liệt trong quá trình bị hại, Tào Đắc Nhân lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t người đó, sau đó cầu cứu Phiền Hoằng Vĩ, sau đó bọn chúng đã ném xác xuống hồ. Chúng đã nghĩ rằng mọi việc sẽ không ai hay biết, nhưng lại bị Chu Phi Bằng và những người khác tình cờ phát hiện, lúc này bọn chúng mới trở nên hoảng loạn không thôi.
Dù hoảng sợ, nhưng khi thấy Quý Chiêu, Phiền Hoằng Vĩ và Tào Đắc Nhân vẫn nảy sinh ham muốn, không thể kìm nén được ý định muốn gần gũi anh. Thấy anh sợ máu, bọn chúng càng vui mừng không ngớt, như bắt được món hời. Thiếu niên yếu đuối đáng yêu thế này, thật tuyệt.