Phiền Hoằng Vĩ biết hôm nay anh ta đã thua thảm hại.
Dù là dáng vẻ cầm d.a.o mổ đầy hùng hổ của bác sĩ Kiều thì anh ta cũng không sợ, nhưng thiếu niên trước mặt này lại khiến anh ta cảm thấy rợn người không thoi.
Dường như cậu trai này cực kỳ khinh thường mạng sống, ra tay toàn là đòn chí mạng.
Trong một thế giới có pháp luật, sao anh dám làm như vậy cơ chứ?!
Phiền Hoằng Vĩ cắn răng, nhịn đau, một tay ôm mắt, tay kia ôm hạ bộ, nghiến răng nói: "Ông đây..."
Lời vừa dứt, một bóng người béo tròn như cơn gió lao vào nhà hàng, đẩy Phiền Hoằng Vĩ ra rồi ôm chặt lấy Quý Chiêu.
Phía sau người béo đó là hai gã đàn ông cao lớn, lực lưỡng. Chỉ vài ba đòn đã khống chế được Phiền Hoằng Vĩ và Tào Đắc Nhân. Phiền Hoằng Vĩ và Tào Đắc Nhân vì bị thương ở mắt nên sức chiến đấu giảm hẳn, cộng thêm hai gã đàn ông lực lưỡng rõ ràng là cao thủ, chỉ trong hai hiệp, bọn chúng đã bị bẻ ngược tay lại, quỳ xuống đất, chỉ còn tiếng gào thét vang vọng trong nhà hàng.
Triệu Hướng Vãn nhìn kỹ lại, người vừa tới chính là Quý Cẩm Mậu và vệ sĩ riêng của ông ấy.
Vẻ mặt Quý Cẩm Mậu toát lên vẻ lo lắng không thôi, lập tức ôm chặt lấy Quý Chiêu, dùng tay vuốt mặt anh, lo lắng gọi lớn: "Chiêu Chiêu, con sao rồi? Đừng làm bố sợ!"
Hai tay của Quý Chiêu đang run nhẹ, rõ ràng là có chút kiệt sức. Mặt anh tái nhợt, ánh mắt từ lạnh lùng tàn nhẫn dần trở nên...
Chậm chạp mờ mịt.
Mọi người đều cảm thấy hoang mang.
Cậu thiếu niên vừa giống như một sát thần vừa nãy, sao đột nhiên lại thay đổi hoàn toàn rồi thế?
Triệu Hướng Vãn đỡ tay trái vẫn đang chảy m.á.u của mình, nói với Hồ Ái Ngọc: "Gọi cảnh sát!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-478-qua-bao-den-nhanh-that-dang-doi.html.]
Ở quầy thu ngân của nhà hàng có một chiếc điện thoại màu đỏ, là loại điện thoại trả phí bằng thẻ, thường được khách sử dụng khi có việc và cũng giúp nhà hàng kiếm thêm chút thu nhập.
Lúc này Hồ Ái Ngọc cũng phản ứng lại. Lúc Phiền Hoằng Vĩ đánh Kiều Mạc, bà ấy đã định gọi cảnh sát rồi, nhưng thấy Triệu Hướng Vãn không động đậy gì, Kiều Mạc cũng không phản kháng, nên bà ấy không làm, dù sao bà ấy cũng muốn tiếp tục buôn bán.
Nhưng bây giờ khách đã bị đổ máu, bị thương, nhà hàng lộn xộn, nếu không gọi cảnh sát, Hồ Ái Ngọc cũng không thể kiểm soát được nữa, nên bà ấy nhanh chóng chạy đến quầy thu ngân, gọi điện báo cảnh sát.
Cố Văn Kiều chẳng hề để ý đến vết thương của Phiền Hoằng Vĩ và Tào Đắc Nhân. Cô ấy giơ tay trái của mình lên, kiểm tra vết thương, sau đó lấy kéo cắt tay áo, dùng kẹp nhíp để gắp những mảnh thủy tinh ra, rồi khử trùng và băng bó vết thương một cách nhẹ nhàng và nhanh chóng, thực hiện tất cả chỉ trong một nhịp.
Vừa băng bó bằng băng gạc, Cố Văn Kiều vừa nhẹ nhàng nhắc nhở: "May là không bị đ.â.m quá sâu, không ảnh hưởng đến mạch m.á.u lớn. Tôi đã xử lý sơ bộ. Một lát nữa cô hãy đến bệnh viện để xử lý lại vết thương. Trong mấy ngày tới, chú ý ăn uống thanh đạm và tránh để vết thương dính nước."
Phiền Hoằng Vĩ cả đời luôn ngang tàng, hễ không vừa ý là ra tay ngay, không biết đã làm hại bao nhiêu người, nhưng lần nào cũng thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật. Điều đó càng khiến anh ta thêm kiêu ngạo, nghĩ rằng thế giới này ai mạnh hơn, ai tàn nhẫn hơn thì người đó thắng, hành xử không chút kiêng nể gì.
Nhưng đến lúc gặp phải người còn mạnh hơn, tàn nhẫn hơn, Phiền Hoằng Vĩ mới nhận ra khả năng của mình chẳng là gì.
Phiền Hoằng Vĩ bị bẻ quặt hai tay ra sau, quỳ trên mặt đất đầy mảnh thủy tinh, mắt trái và vùng hạ bộ đau đớn vô cùng, trước mắt mờ mịt. Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Cố Văn Kiều, anh ta như kẻ đuối nước bắt được cọc, gào lên: "Văn Kiều, Văn Kiều, tôi bị thương rồi."
Sau khi băng bó vết thương cho Triệu Hướng Vãn xong, Cố Văn Kiều nhìn Phiền Hoằng Vĩ, giọng nói có chút hả hê: "Mắt anh bị thương nặng quá, chỉ có bác sĩ Kiều của bệnh viện số Ba mới có thể xử lý được." Còn về vết thương ở vùng hạ bộ, Cố Văn Kiều thậm chí muốn hét lên ba tiếng để cổ vũ cho Quý Chiêu.
Lòng Phiền Hoằng Vĩ lập tức chùng xuống.
[Chết tiệt, sao mình lại đi gây sự với bác sĩ thế? Thời nay, bác sĩ mới là người cứu sống mình chứ. Vừa rồi mình còn đánh bác sĩ Kiều, nhìn anh ta chẳng phải loại dễ bắt nạt gì. Nếu mình đến đó, không chừng anh ta sẽ cố tình làm bên mắt còn lại của mình bị mù luôn. Phải làm sao đây? Làm sao bây giờ?]
Triệu Hướng Vãn nghe được suy nghĩ trong lòng anh ta, thầm cười mỉa mai: "Quả báo đến nhanh thật, đáng đời!"
Phiền Hoằng Vĩ rên rỉ: "Không đi, đừng để bác sĩ Kiều chữa trị cho tôi..."
Cố Văn Kiều ngăn đồng nghiệp đang định gọi xe cứu thương: "Đừng vội, anh ta nói không muốn đến bệnh viện số Ba kìa."
Đồng nghiệp có chút do dự: "Nhưng bệnh viện số Ba ngay đối diện mà."