Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 490: Trong Lòng Lại Đột Nhiên Cảm Thấy Có Hơi Ngưỡng Mộ Anh

Cập nhật lúc: 2025-07-03 08:07:50
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Văn Kiều năm trên giường bệnh, tiếng hít thở đều đặn, đôi mày nhíu chặt, mặc dù đang hôn mê nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng đau đớn.

Triệu Hướng Vãn thở dài, kéo cái ghế đến ngồi xuống bên cạnh cô ấy, đưa tay trái lên nhẹ nhàng lướt qua mí mắt Cố Văn Kiều.

Chân mày của Cố Văn Kiều thoáng nhíu lại khi tay trái của Triệu Hướng Vãn chạm vào.

Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, tiếng “tít… tít” phát ra từng bóng đèn dây tóc bên trong phòng, Cố Văn Kiều đột nhiên bắt đầu rên rỉ.

Triệu Hướng Vãn nhích tới sát mép miệng Cố Văn Kiều, nghe thấy cô ấy mê sảng gọi: “Mẹ, mẹ, mẹ.”

Từng tiếng, từng tiếng gọi vang lên, Triệu Hướng Vãn nghe thấy, chóp mũi cũng cảm thấy chua xót, suýt nữa đã rơi lệ.

Từ nhỏ, Triệu Hướng Vãn đã thiếu hụt tình thương của mẹ, cô từng vô số lần ảo tưởng bản thân được mẹ ôm vào lòng, dịu dàng cưng nựng, yêu thương.

Cho dù là mẹ nuôi Tiền Thục Phân hay mẹ ruột Nguỵ Mỹ Hoa, ai ai cũng khiến cô thất vọng, những lúc cảm thấy đau khổ nhất, phản ứng đầu tiên của cô là ôm chặt hai tay mình, cuộn tròn cả người lại, vô thức gọi mẹ.

Sự gắn bó của mỗi người với mẹ mình đã được hình thành từ khi còn trong bụng mẹ, sâu tận trong xương tủy.

Cho dù quan hệ giữa hai mẹ con không tốt, nhưng việc mất đi mẹ vẫn khiến người đó cảm thấy đau khổ.

Huống chi là Cố Văn Kiều, một người từ khi còn nhỏ đã có quan hệ tốt đẹp với mẹ, có thể cùng nhau xem tivi, cùng nhau tâm sự về những chuyện hằng ngày, vô cùng thân thiết chứ?

Trơ mắt nhìn mẹ c.h.ế.t ngay trước mặt mình mà không thể ngăn cản, nỗi đau thấu tận tâm can đó e rằng có dùng cả đời cũng không thể nào chữa được.

Quý Chiêu cảm thấy cảm xúc của Triệu Hướng Vãn xuống thấp, nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của cô.

[Đừng sợ, có tôi đây.]

Triệu Hướng Vãn quay đầu nhìn về phía Quý Chiêu, không biết tại sao trong lòng lại đột nhiên cảm thấy có hơi ngưỡng mộ anh.

Mặc dù Quý Chiêu mắc chứng tự kỷ, từ chối trao đổi với người khác, thế nhưng anh lại có một người bố và một người mẹ vô cùng tốt. Quý Cẩm Mậu yêu thương anh, xem anh như mạng sống mình, dạy anh cách phòng thân, dạy anh vẽ, khai thác tiềm năng ẩn giấu bên trong anh. Sau khi gặp được Triệu Hướng Vãn có thể đọc được suy nghĩ, hạ mình lấy lòng, bất đắc dĩ đưa con trai đến tổ trọng án của sở cảnh sát, tất cả những điều này đều là vì thật lòng nghĩ đến tương lai của Quý Chiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-490-trong-long-lai-dot-nhien-cam-thay-co-hoi-nguong-mo-anh.html.]

Cho dù Quý Cẩm Mậu nhìn lầm Lạc Nhất Huy, nhưng không thể phủ nhận việc ông ấy đã rất chăm chỉ đào tạo Lạc Nhất Huy, đưa anh ta ra nước ngoài học ngành tâm lý học, đều là vì muốn đào tạo nên một người anh, một người bạn tri kỷ ở bên cạnh Quý Chiêu, để sau này sau khi ông ấy c.h.ế.t đi, vẫn còn có người thật lòng thật dạ quan tâm đến Quý Chiêu.

Mặc dù vẫn chưa từng gặp mặt mẹ của Quý Chiêu, Lạc Đan Phong, nhưng nhìn từ vẻ ngoài của Quý Chiêu, chắc chắn là được di truyền từ mẹ, ngay cả thiên phú hội hoạ cũng được di truyền từ mẹ, thế chắc hẳn mẹ anh là một nghệ sĩ. Quý Cẩm Mậu cam tâm tình nguyện đi thắt ống dẫn tinh, chỉ sinh một mình Quý Chiêu, thế chắc chắn là yêu tới tận xương tuỷ.

Công cha nghĩa mẹ, toàn tâm toàn ý yêu thương anh, nuôi lớn anh, Quý Chiêu thật sự rất hạnh phúc.

Nghĩ tới đây, Triệu Hướng Vãn không nhịn được đưa tay véo má của Quý Chiêu, nhìn gương mặt xinh đẹp đó của anh biến dạng dưới tay mình, còn anh cũng ngoan ngoãn ngồi đó không hề chống cự, điều này khiến lòng Triệu Hướng Vãn thoải mái hơn một chút.

Triệu Hướng Vãn cười cười, nói nhỏ: “Đẹp trai như thế để làm gì?”

Quý Chiêu nghe thấy rõ ràng, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm cô, ánh mắt vừa quyến luyến vừa dịu dàng, ấm áp.

[Đẹp trai không tốt sao?]

Triệu Hướng Vãn cố ý làm ra vẻ nghiêm túc: “Không tốt.”

[Tôi lại thấy tốt, em đẹp hơn tôi, em vừa thông minh vừa lợi hại, tôi rất thích em.]

Ôi dào, Quý Chiêu biết nói lời ngon tiếng ngọt rồi.

Tâm trạng đang không vui của Triệu Hướng Vãn đã hoàn toàn được anh chữa lành.

“A!”

Một tiếng kêu dồn dập vang lên, Cố Văn Kiều đột nhiên thức tỉnh.

Bởi vì đã từng dùng thuốc an thần, đầu óc Cố Văn Kiều trong lúc bất chợt trở nên có chút mơ hồ, phản ứng chậm chạp hơn bình thường rất nhiều.

Thế nhưng tim lại có cảm giác đau nhói, như đang muốn nhắc nhở Cố Văn Kiều: Chắc chắn cô ấy đã quên mất chuyện gì đó vô cùng, vô cùng quan trọng rồi.

Triệu Hướng Vãn nghe thấy tiếng gọi âm ỉ của Cố Văn Kiều, nhanh chóng quay đầu lại, nhanh chóng tay bắt lấy bàn tay đang không ngừng nện vào đầu mình của Cố Văn Kiều.

Nội tâm Cố Văn Kiều không ngừng đấu tranh, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng.

[Tại sao mình lại ở đây, tại sao mình lại nằm trên giường bệnh? Người mình chẳng có chút sức lực nào cả, tim đập mạnh, có phải mình đã quên mất chuyện quan trọng gì rồi không?]

Loading...