Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 494: Không Có Chứng Cứ Thì Đi Tìm Chứng Cứ

Cập nhật lúc: 2025-07-03 08:08:00
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc anh ta vùng vẫy, tấm khăn trắng trên bụng rơi xuống, lộ ra vùng eo bị Sở Chiêu đá một cú, giờ đây sưng đỏ, không cân xứng, khắp xung quanh dính đầy cồn iodine vàng vàng, trông khá đáng sợ.

Vừa cười, y tá vừa bước lên giữ tay anh ta lại: "Không được động, không được động, anh phải nằm yên."

Đây là lần đầu tiên trong đời, Phiền Hoằng Vĩ bị hai cô gái giữ chặt trên giường, nhưng chẳng hề có chút gì gọi là lãng mạn, chỉ có sự nhục nhã.

Bộ phận bí mật chưa từng để lộ lại bị phơi bày công khai như vậy, không có một chút che đậy, không còn chút riêng tư nào. Nơi mà trước đây anh ta từng tự hào, giờ lại trông xấu xí đến thảm hại.

Mặt Phiền Hoằng Vĩ đỏ bừng, anh ta muốn thoát ra để che lại, nhưng hai y tá làm việc rất chuyên nghiệp, sợ anh ta vùng vẫy sẽ đụng đến vết thương, nên mỗi người giữ chặt một bên, còn không quên gọi Kiều Mạc: "Bác sĩ Kiều, mau giúp với!"

Kiều Mạc bước tới, giữ chặt hai chân của Phiền Hoằng Vĩ, mặt đầy nghiêm túc: "Nếu anh còn làm loạn nữa, tôi sẽ tiêm thuốc an thần cho anh!"

Lời vừa dứt, Cố Văn Kiều bước vào.

Tay cầm ống tiêm, không nói một lời, tiêm ngay một liều thuốc vào tĩnh mạch của Phiền Hoằng Vĩ.

Kiều Mạc không tin nổi nhìn cô ấy: "Cô, cô tiêm cái gì đấy?"

Cố Văn Kiều thản nhiên đáp: "Không phải anh bảo tiêm thuốc an thần sao?"

Kiều Mạc há miệng, đúng là anh ấy đã nói như vậy, nhưng… không cần phải nhanh đến thế chứ? Anh ấy còn chưa kịp viết đơn thuốc mà.

Thuốc vừa tiêm xong, cơn buồn ngủ ập đến, cơ thể Phiền Hoằng Vĩ trở nên mềm nhũn, rất nhanh đã từ bỏ kháng cự.

Mọi người có mặt đều thở phào nhẹ nhõm.

Cô y tá không biết sự tình nhìn Cố Văn Kiều: "Bác sĩ Cố, chồng chị hung dữ thật."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-494-khong-co-chung-cu-thi-di-tim-chung-cu.html.]

Y tá lớn tuổi hơn còn trừng mắt với Kiều Mạc: "Bác sĩ Kiều, sau này đừng đùa kiểu đó nữa, xem làm bệnh nhân sợ kìa."

Kiều Mạc hừ lạnh một tiếng, không hề có ý hối lỗi. Loại cặn bã, vũ phu, giả vờ tình cảm như anh ta, dọa một chút thì sao chứ? Tôi còn chưa thực sự cắt thứ đó của anh ta đó.

Nghe lời khuyên của Triệu Hướng Vãn, bây giờ Cố Văn Kiều cảm thấy sảng khoái cả người.

Đúng vậy, đây là bệnh viện, không phải nhà. Ở nhà, Phiền Hoằng Vĩ có thể quyết định mọi thứ, nhưng ở bệnh viện này, cô ấy mới là người nắm quyền! Tên cầm thú này đã g.i.ế.c mẹ cô ấy, cho anh ta một viên đạn là quá nhẹ nhàng rồi! Nếu không nhân cơ hội này mà trút giận, thì thật có lỗi với sắp đặt của ông trời.

Mặc dù cảnh sát nói hiện tại chứng cứ không đủ, nhưng Cố Văn Kiều đã theo vụ án này suốt mười năm, trực giác vô cùng nhạy bén, chỉ cần nghĩ kỹ lại, cô ấy đã có suy đoán chắc chắn. Không có chứng cứ thì đi tìm chứng cứ.

Con người một khi có mục tiêu thì sẽ không suy nghĩ lung tung. Vốn dĩ Cố Văn Kiều đã gần rơi vào bế tắc không lối thoát, nhưng nhờ lời khuyên của Triệu Hướng Vãn, cô ấy lập tức lấy lại tinh thần, chủ động đảm nhận nhiệm vụ "chăm sóc" Phiền Hoằng Vĩ.

Phiền Hoằng Vĩ tuy không thể cử động, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, miệng có thể nói. Anh ta đảo mắt nhìn Cố Văn Kiều, sắc mặt nhợt nhạt, cơ thể gầy yếu, không hiểu sao trong lòng lại thấy hổ thẹn, cố gắng làm giọng mình dịu lại một chút: "Văn Kiều, em đi gọi điện cho chị cả, bảo chị ấy đến chăm sóc anh."

Cố Văn Kiều đặt ống tiêm vào khay y tế, rồi đặt khay lên tủ đầu giường. Sau khi xử lý mọi thứ cẩn thận, cô ấy ngồi xuống bên mép giường, tiện tay đắp lại tấm vải trắng nhỏ cho anh ta: "Không phải chị cả đang giúp chăm sóc Thiên Bảo sao? Chị ấy bận lắm."

Phiền Hoằng Vĩ nhìn cô ấy bình thản, đôi mắt sáng lên, hoàn toàn khác với dáng vẻ uể oải, miễn cưỡng mỗi khi gặp anh ta trước đây. Trong lòng anh ta như nghẹn lại, lời nói có chút lắp bắp: "Thế, thế thì em gọi mẹ anh đến."

Cố Văn Kiều đưa tay chọc vào đùi anh, thấy anh ta không có phản ứng, cô ấy hài lòng gật đầu. Thuốc an thần có vẻ đã có tác dụng, phản xạ cơ bắp giảm đi, tốt rồi.

Cô ấy không thèm ngước mắt lên, bình thản nói: "Mẹ anh lớn tuổi như vậy, sao đành lòng làm phiền bà ấy được?"

Trực giác của loài thú khiến trong lòng Phiền Hoằng Vĩ dâng lên nỗi sợ hãi. Anh ta muốn bật dậy đánh người, nhưng không thể. Anh ta muốn lớn tiếng phản kháng, nhưng ngay cả lưỡi cũng bắt đầu tê cứng, nói chuyện cần phải dùng hết sức lực.

"Gọi cha anh, rồi cả chị hai, chị ba..."

Khóe miệng Cố Văn Kiều cong lên, như cười như không: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, sao phải làm phiền bọn họ chứ? Tôi là vợ anh, lại làm việc trong bệnh viện, chăm sóc anh là chuyện đương nhiên."

Phiền Hoằng Vĩ cố gắng kêu lên một cái tên: "Thiên Bảo…"

Nụ cười trên mặt Cố Văn Kiều càng sâu hơn: "Thiên Bảo có chị anh chăm sóc, anh lo lắng gì chứ?"

Loading...