Tào Đắc Nhân mờ mịt ngẩng đầu: “Không giết, chẳng lẽ chờ bọn họ đi tố cáo chúng tôi à? Khẩu s.ú.n.g mà tôi cầm khi đó, chính là cướp được từ tay Thái Sướng đấy, nếu như bị cảnh sát bắt được chắc chắn sẽ c.h.ế.t ngay. Anh Phiền nói, nếu như phải chết, vậy chẳng bằng sống vui vẻ, thoải mái cả đời đi.”
Cảnh sát phụ trách thẩm vấn, bao gồm cả Triệu Hướng Vãn đang ngồi dự thính cũng không nhịn được thở dài khi nghe đến chỗ này. Ngu dốt! Quá ngu dốt rồi. Chẳng trách người ta vẫn thường nói, người không biết sẽ không sợ, cuối cùng Tào Đắc Nhân phải trả giá cho sự ngu dốt của mình bằng cả mạng sống.
Về phần Dương Húc, vì để bảo vệ cho Phiền Hoằng Vĩ và Tào Đắc Nhân, vậy nên toàn bộ chứng cứ của việc hối lộ và nhận hối lộ đều đã được xác thực, thứ chờ đợi ông ta chính là những hình phạt nghiêm khắc của pháp luật.
Bận rộn suốt hai tuần lễ, tổ trọng án số một sửa sang lại toàn bộ tài liệu, sau đó giao cho viện kiểm sát để tiến hành truy tố. Một vụ án cũ đã bị lãng quên suốt mười năm, cộng thêm cả vụ án vứt xác xuống hồ chứa, đều được kết án toàn bộ.
Cuối cùng thì ba, mẹ và chị gái của Phiền Hoằng Vĩ cũng nhận được tin tức, thế nhưng chẳng còn cách để xoay chuyển tình hình nữa rồi. Cả nhà họ ôm Phiền Thiên Bảo đến tìm Cố Văn Kiều, xuống nước thuyết phục, muốn giữ lại mạng sống cho Phiền Hoằng Vĩ, nhưng lại bị Cố Văn Kiều lạnh lùng từ chối: “Mối thù g.i.ế.c mẹ này, quyết không đội trời chung.”
Người nhà họ Phiền còn muốn dây dưa, thế nhưng thái độ của Cố Văn Kiều lại vô cùng kiên quyết: “Nếu không phải trước khi bị bắt, Phiền Hoằng Vĩ đã khổ sở cầu xin tôi, tôi sẽ không bao giờ đồng ý cho các người đưa Thiên Bảo đi đâu. Nếu như các người còn dám tới bệnh viện làm ầm ĩ một lần nữa, tôi sẽ tiến hành truy tốt, giành lấy quyền nuôi dưỡng Thiên Bảo đấy.”
Phiền Hưng Phú nhìn Cố Văn Kiều, cô con dâu mà ông ta không quá ưng ý, giờ phút này lại giống hệt như một cây sơn trai đầy gai nhọn, vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, điều này nói cho ông ta biết: Cố Văn Kiều sẽ làm thật.
Nghĩ đến việc con trai mình và Tào Đắc Nhân đã g.i.ế.c c.h.ế.t mẹ của Cố Văn Kiều, cuối cùng Phiền Hưng Phú cũng cảm thấy có chút áy náy, thở dài một tiếng, ôm cháu trai chuẩn bị về nhà.
Thiên Bảo giơ bàn tay nhỏ bé ra, bối rối gọi mẹ.
Cố Văn Kiều cố gắng ép bản thân phải trở nên cứng rắn, quay mặt đi. Khi có quá nhiều do dự, ắt sẽ loạn. Nếu như Thiên Bảo ở cùng với cô ấy, vậy thì sẽ chỉ mang tới cho cô ấy sự đau đớn vô tận.
“Mẹ… Mẹ…” Giọng nói non nớt của Phiền Thiên Bảo quẩn quanh trong lòng Cố Văn Kiều.
Đây là cậu con trai mà cô ấy đã mang thai suốt mười tháng, sau đó vất vả nuôi lớn.
“Mẹ ơi… Hu hu..” Thiên Bảo thấy mẹ không để ý tới mình, thế là bắt đầu bật khóc lớn.
Cố Văn Kiều cắn môi, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-509-co-doi-khi-con-nguoi-cung-nen-lo-nghi-cho-ban-than-minh.html.]
Có một số việc, nói thì dễ nhưng làm lại khó, một khi thật sự phải bỏ đi một người thân của mình, trong lòng vẫn cảm thấy đau đớn.
Thế nhưng, lúc này gương mặt của Triệu Hướng Vãn lại hiện lên trước mắt Cố Văn Kiều.
Tuy tuổi tác của Triệu Hướng Vãn vẫn còn nhỏ, thế nhưng khi nhìn một vấn đề lại vô cùng thông suốt, cô cũng không trực tiếp nói cho Cố Văn Kiều câu trả lời, mà thông qua việc đặt câu hỏi, để cô ấy tự mình lựa chọn.
Đúng thế, Thiên Bảo mang họ Phiền chứ không phải họ Cố.
Năm nay cậu bé mới sáu tuổi, còn mười hai năm nữa mới tới tuổi trưởng thành.
Nếu như tính tới năm hai mươi sáu tuổi, đến tuổi kết hôn sinh con phải còn tới hai mươi năm nữa.
Nếu như Cố Văn Kiều có thể sống đến năm tám mươi tuổi, vậy thì vẫn còn năm mươi năm nữa.
Nếu so sánh số 6 với các số 12, 20, và 50, vậy thì con số nào lớn hơn?
Ngay cả học sinh tiểu học cũng biết, số 6 là số nhỏ nhất.
Bỏ qua sáu năm đau khổ mà bản thân đã trải qua, thế nhưng lại đổi lấy được mười hai năm, hai mươi năm, và cả năm mươi năm sống ung dung, tự tại, món nợ này, tính thế nào cũng đều cảm thấy đáng giá.
Có đôi khi, con người cũng nên lo nghĩ cho bản thân mình.
Cho dù thân là một người mẹ, thì đó cũng không phải là lý do để hy sinh và dâng hiến vô điều kiện.
Cố Văn Kiều ngẩng đầu lên, đưa tay ra nhận lấy Phiền Thiên Bảo, ôm chặt trong lòng mình.
Thiên Bảo cũng đưa tay ôm lấy cổ Cố Văn Kiều, không ngừng khóc thút thít, đôi tay nhỏ bé mịn màng dán vào da thịt cô ấy, khiến Cố Văn Kiều có cảm giác thằng bé đang dựa dẫm vào cô ấy.
Bản tính của một người mẹ, giờ phút này khi ôm lấy con trai trong tay, Cố Văn Kiều cảm nhận được cảm giác hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Phiền Hưng Phú có chút hoảng sợ, sợ cô con dâu này sẽ cướp cháu trai của ông ta, bây giờ con trai ông ta chắc chắn sẽ bị tử hình, thế nhưng cũng may anh ta đã để lại cho nhà họ Phiền một người để nối dõi, nếu như Cố Văn Kiều cũng đưa cả cháu trai đi, thế thì ông ta phải làm sao? Nhà họ Phiền phải làm sao đây?