Một câu nói đã khiến tất cả những cô cậu thanh niên cảm thấy xúc động.
“Còn không phải sao? Lần đầu tiên chúng tôi tới đây, tay chân cũng không biết đặt đâu mới hợp lý.”
“Lão Cao, ông cứ chờ đi, đồ ăn ở khách sạn Tứ Quý này vô cùng ngon miệng, ngon tới mức ông sẽ hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi của mình!”
“Ha ha, câu nhận xét này có hơi khoa trường rồi đấy, Ngải Huy à, cái tên tham ăn nhà cậu!”
“Tôi phải nói thật một điều, cũng chẳng trách trên đời này lại có những tên tội phạm vì tiền của mà bí quá hoá liều, tiền bạc thật sự rất có sức hút. Mọi người nhìn máy điều hòa không khí ở khách sạn này đi, vô cùng hấp dẫn, nếu như không có tiền sao có thể hưởng thụ được chứ.”
Chúc Khang vừa nói dứt câu, tất cả mọi người đều yên lặng.
Chu Phi Bằng nãy giờ vẫn còn đang đắc ý khoe khoang đồ đạc bên trong phòng Bảo Thuỵ cũng im lặng, như có điều suy nghĩ.
Mọi người bận rộn làm việc đều vì mấy đồng bạc lẻ, thế nhưng mấy đồng bạc vụn này lại có thể giải quyết hết tất cả khó khăn trên đời.
Tại sao Phiền Hoằng Vĩ lại g.i.ế.c c.h.ế.t Thái Sướng? Bởi vì anh ta muốn cướp súng.
Tại sao anh ta lại muốn cướp súng? Bởi vì anh ta muốn cướp ngân hàng.
Thế tại sao anh ta lại muốn cướp ngân hàng? Bởi vì anh ta muốn trở nên giàu có chỉ sau một đêm.
Vậy tại sao anh ta lại muốn giàu có chỉ sau một đêm? Bởi vì anh ta cảm thấy tiền là một thứ phi thường, một thứ vô cùng tốt.
Ở trong mắt Phiền Hoằng Vĩ, tiền là vạn năng, tiền có thể mua được tình yêu, có thể mua được cảm giác hưởng thụ, tiền có thể mua được sự tôn trọng và một cuộc sống thoải mái, đáng ngưỡng mộ.
Tục ngữ có câu, người c.h.ế.t vì tiền, chim c.h.ế.t vì thức ăn.
Hứa Tung Lĩnh thấy suy nghĩ của mọi người có chút lơ lửng, nhanh chóng tiến hành công tác tư tưởng: “Chúng ta là cảnh sát, công việc của chúng ta là trừ gian diệt ác. Bây giờ đất nước chúng ta cũng cải cách, cởi mở hơn rồi, giai đoạn kinh tế thị trường mà, có tiền cũng không phải chuyện gì xấu nữa rồi. Mọi người đều cố gắng kiếm tiền, điều này cũng rất tốt. Tiền là một thứ tốt đẹp, nhưng có một câu nói cũng rất đúng, đàn ông yêu tiền thì phải dùng cách đàng hoàng để kiếm. Nếu như dùng thủ đoạn không chính đáng để kiếm tiền, vậy thì chúng ta phải kiên quyết dẹp bỏ hành động này!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-515-toi-va-em-cung-lam-canh-sat-co-duoc-khong.html.]
Cao Quảng Cường lớn tuổi, tính cách trầm ổn, vừa nghe Hứa Tung Lĩnh nói, ông ấy cũng liên tục gật đầu: “Đội trưởng Hứa nói đúng đấy, muốn kiếm tiền phải thông qua những cách thức chính đáng, nếu như là đi trộm đi cướp, đi lừa gạt người khác thì không tốt chút nào.”
Hứa Tung Lĩnh liếc mắt nhìn mấy cô cậu thanh niên đang ngồi: “Chúng ta là cảnh sát, tiền lương mỗi tháng chúng ta nhận được cũng không tính là cao, thế nhưng cũng xem như ổn định, nhà ở và quần áo cũng được cấp cho. Sau này cục công an thành phố cũng sẽ tiến hành cải cách tiền lương, phá được nhiều vụ án sẽ còn được thưởng thêm tiền. Yên tâm đi, mặc dù công việc của chúng ta không giàu có gì, thế nhưng chắc chắn không cần phải lo chuyện ăn chuyện mặc, hơn nữa… Đây cũng là một công việc có ý nghĩa, có cảm giác thành tựu, không phải sao?”
Chu Phi Bằng là người có phản ứng tích cực nhất, vô cùng vui vẻ nói: “Đúng là có cảm giác thành tựu thật! Từ nhỏ, tôi đã muốn làm cảnh sát, bắt người xấu, giúp đỡ những người dễ bị bắt nạt, cảm giác này rất tuyệt.”
Nghe đến đây, Quý Chiêu đột nhiên đưa tay ra, nhờ khăn trải bàn che giấu, kéo tay Triệu Hướng Vãn, hai bàn tay quấn quýt lấy nhau, thân mật không chút kẻ hở.
[Em rất thích làm cảnh sát, có đúng không?]
Triệu Hướng Vãn bóp tay anh một chút, ý muốn nói: Đúng thế.
[Bắt người xấu, trợ giúp người tốt, đúng không?]
Triệu Hướng Vãn lại bóp nhẹ tay anh một chút: Vâng.
[Tôi và em cùng làm cảnh sát, có được không?]
Triệu Hướng Vãn có hơi chần chừ một chút.
[Không tốt sao? Tại sao vậy?]
Vấn đề này cũng không dễ trả lời lắm.
Quý Chiêu là một hoạ sĩ vẽ chân dung tội phạm vô cùng xuất sắc, với khả năng hội hoạ của anh, có thể nói trong toàn bộ giới cảnh sát hình sự này cũng có thể nói là ở riêng một góc trời. Nếu như anh có thể tiến vào hệ thống công an, việc trợ giúp tổ trọng án là chuyện rõ như ban ngày.
Thế nhưng Quý Chiêu là con trai độc nhất của Quý Cẩm Mậu, một đại gia giàu có ở tỉnh Tương này, một người mắc chứng tự kỷ, gặp chướng ngại về mặt giao tiếp, nếu như không có chiếc cầu nối là Triệu Hướng Vãn, chắc chắn anh sẽ không thể phát huy được ưu thế của mình. Cách duy nhất để mọi thứ trở nên có khả năng chính là phải để anh luôn ở bên cạnh cô.
Nghĩ tới đây, khoé miệng Triệu Hướng Vãn cong lên, nhẹ nhàng bóp lòng bàn tay anh một chút: Được.
Vậy thì cứ ở bên cạnh nhau mãi đi.